Phùng nhị gia cũng không tiện nói quá rõ ràng, tuy có lời đồn rằng Tân Môn Bang đã bị một vị các lão trong triều đình lôi kéo mua chuộc, nhưng chuyện này ai dám hó hé ra ngoài?
Thanh niên được gọi là Tạ Thiếu chủ ưỡn cổ, hùng hổ nói: “Ta mặc kệ hắn là các lão hay các thiếu! Trong nghề của bọn ta, đối với khách hàng là chữ tín, đối với người trong tiêu cục là nghĩa khí, đối với giang hồ là quy củ, Tân Môn Bang đã không giảng đạo nghĩa quy củ, ta phải xử bọn chúng!”
Phùng nhị gia nghe mà đầu óc ong ong, tính khí của gã trai trẻ này quả thực còn nóng nảy hơn cả ông.
“Nhị gia cũng đừng nói nữa, phụ thân ta áp tiêu ra ngoài hai năm chưa về, trên dưới tiêu cục này, hàng trăm hàng ngàn miệng ăn đang trông chờ, đều do một tay ta lo liệu, cho nên quy củ làm ăn này tuyệt đối không thể phá vỡ, ta không thể để mọi người thất vọng!”
Nói rồi, Tạ Vân Ngạn lại chắp tay: “Nhị gia là khách quý của tiêu cục ta, từ đời gia gia ta đã giao hảo với nhà nhị gia, nói là giao tình ba đời cũng không ngoa, hôm nay thi cốt của mấy vị huynh đệ này của ta xin nhờ nhị gia trông nom, đợi ta xử lý xong chuyện này, ta sẽ quay lại tạ ơn nhị gia.”