Tương truyền, một số linh hồn sau khi chết vì oán niệm chưa tan mà không thể siêu thoát sẽ bị trói buộc trong một khu vực nhất định, không thể rời đi.
Loại linh hồn này thường là do lúc sinh thời có tâm nguyện chưa hoàn thành hoặc oán hận chưa giải, khiến cho linh hồn không thể an nghỉ, chỉ đành tiếp tục ở lại nhân gian, lảng vảng nơi đau buồn.
Tú Nương không cảm ứng được con đường dẫn tới âm gian, cũng không thể rời khỏi địa giới Tân Môn, nhưng lúc này nàng lại chẳng thấy cô đơn.
Ít nhất sau khi nàng chết, vẫn có một người và một con mèo chịu ở bên trò chuyện giải khuây cùng nàng.
“Ta sẽ thường nhớ cái tốt của tiên sinh, ta sẽ thường nghĩ về Nam Sơn tĩnh mịch, sẽ hoài niệm, trúc tím xào xạc trăng như móc câu, ánh suối lay động nhà tựa thuyền.