Giữa đêm hôm khuya khoắt, một người sống sờ sờ, vèo một tiếng đã biến mất!
Tôn Nhị Tráng sợ đến mức mồ hôi lạnh túa ra.
Trong rừng cây xào xạc không ngừng, lờ mờ dường như có tiếng hổ gầm sói tru xen lẫn.
Thế này thì còn sống sao nổi!
Tôn Nhị Tráng sắp khóc đến nơi, gã run rẩy cất tiếng, y như mấy bà thím khóc mướn trong đám tang, gào lên hỏi: “Tráng sĩ? Lão đại ca? Ngươi còn sống không? Nếu ngươi chưa bị hổ tha đi thì lên tiếng một cái, đừng bỏ lại một mình ta ở đây sợ hãi.”