Nếu một nữ tử không biết chữ, vô tài vô đức, thì dẫu nàng có đẹp tựa thiên tiên, y cũng chẳng mảy may yêu thích.
Chử Ngọc tin là thật, nhưng khi nàng thực sự vén khăn che mặt, để lộ những vết sẹo chằng chịt như rết bò, vị trạng nguyên trước mặt lại hoảng hốt lùi lại mấy bước, sau đó nói một tiếng thất lễ rồi chật vật bỏ chạy.
Lúc này, Chử Ngọc đâu chỉ đau đớn trên mặt, mà ngay cả trong lòng cũng tan nát.
Nước mắt như châu tuôn rơi không ngớt, một thiếu nữ xinh đẹp đang độ xuân thì lại vì một quyết định năm xưa mà luân lạc đến mức người gặp người kinh sợ.
Lại ba năm trôi qua, đại quân Bắc Lương áp cảnh, thẳng tiến hoàng thành.