Không có hắn, một cương thi, chắn đường, chẳng mấy chốc đã có tiên gia gần đó để lại âm tín.
Từ Thanh chỉ nghe thấy trong cõi u minh có tiếng gà gáy rắn rít, còn có một trận âm thanh lí nhí, tựa như trẻ nhỏ bập bẹ tập nói nhưng vẫn chưa rành.
Có lẽ những tiên gia này đạo hạnh chưa đủ, vẫn chưa thể nói được tiếng người, Từ Thanh nghe hồi lâu cũng không hiểu đối phương đang nói gì, nhưng nghe qua thì lại có vẻ nịnh nọt, lấy lòng, dường như rất thân thiện với miêu tiên Huyền Ngọc.
“Bọn chúng nói sao? Điện thờ này của chúng ta có lập được không?”
Từ Thanh nói câu này với giọng điệu rõ ràng không mấy thân thiện.