Lấp lại chiếc quan tài rỗng một cách cẩn thận, Từ Thanh làm như không có chuyện gì xảy ra, dạo một vòng rồi quay về chân núi.
Vương Lương vẫn luôn canh giữ xe ngựa không nhịn được hỏi:
“Tiên sinh, ngôi mộ kia có gì kỳ lạ không?”
“Tầm thường không có gì lạ.” Từ Thanh hơi có vẻ ghét bỏ, nói: “Có lẽ là một vị tán nhân nào đó, am hiểu đôi chút về phong thủy địa lý, cũng vừa mắt mảnh đất quý này nên đã chôn cất quan tài của người thân ở đây.”
“Mảnh đất mộ kia vốn thuộc về núi sông đồng nội, không có chủ nhân. Gã đã muốn chôn nhờ ở đây thì cứ mặc kệ gã. Sau này nếu ngươi có đến tế bái thì cũng chỉ cần lo cho phần mộ nhà mình, không cần để ý đến gã.”