Bạch La nhìn thần bí nhân trước mắt, trong lòng tuy có niềm vui sống sót sau kiếp nạn, nhưng càng nhiều hơn là sự kiêng kỵ.
Võ Đạo Tông Sư, nhìn khắp giang hồ, có được mấy người?
Người như vậy, e rằng chỉ có giáo chủ của bọn gã mới có tư cách cùng so sánh.
“Vãn bối Bạch La, đa tạ tiền bối ra tay tương cứu.”
Lúc này Bạch La không dám tùy tiện mở miệng, càng không dám nói nhiều, chỉ có thể cúi người bái tạ.