“Mất tích? Không thể nói như vậy, bọn họ hiện đang xếp hàng dưới lòng đất, đợi Thánh chủ kiếp sau cùng nhau gây dựng đại nghiệp, nếu Hàn Thánh chủ nhanh một chút, nói không chừng còn có thể đuổi kịp.”
Trái tim treo lơ lửng của Hàn Nhân Sơn hoàn toàn chìm xuống đáy vực, sắc mặt hắn âm trầm, gần như gằn từng chữ: “Thanh La, Bạch La bọn họ, cũng chết trong tay ngươi?”
“Chà!” Từ Thanh nói giọng thản nhiên như đang hàn huyên với người quen cũ: “Đều là chuyện cũ rích rồi, Hàn Thánh chủ nhớ rõ thật đấy.”
“Nói đi cũng phải nói lại, sao Thiên Tâm Giáo lại ít người đến thế? Mấy năm nay ta ở Tân Môn vẫn luôn chờ trong giáo cử người mới đến tiếp quản, kết quả người mới thì chẳng thấy đâu, lại đợi được Thánh chủ đích thân đến tận Tân Môn.”
"Tân Môn này có lớn là bao mà phải phiền đến Thánh chủ đại giá, đích thân đến tiếp quản? Kẻ không biết còn tưởng Thiên Tâm Giáo của chúng ta không còn người nào nữa chứ!"