Viên Công không cảm thấy tiếc nuối, kiếm pháp này đến từ thiên ngoại, vốn không thuộc về thế gian, nay có thể tìm được người thích hợp để truyền thụ, ông đã mãn nguyện rồi.
Viên Công khẽ thở dài.
Giờ nghĩ lại, cái nguyện vọng mà năm xưa ông đã lập ra, rằng sẽ truyền đạo khắp thế gian, để thiên hạ ai cũng có pháp để tu, ai cũng có đường để đi, thật là ngây thơ biết bao.
Cơ duyên trong thiên hạ vốn có hạn, cũng như Huyền Nữ Kiếm Pháp này, nếu không có kiếm ý do Huyền Nữ để lại, thì ai có thể học được, ai có thể thấu triệt?
Gieo mầm thành rừng đã là chuyện không thể, Viên Công giờ đây chỉ có một nguyện vọng, đó là một ngày nào đó, những hạt giống ít ỏi mà ông từng gieo rắc có thể lớn thành cây đại thụ, một cây che cả trăm rừng.