Đợi đến khi tá điền từ Từ Chiếu Tự trở về, tăng nhân của Tiểu Từ Tự lại báo cho hắn biết, thê tử của hắn khi đến tìm hắn, không cẩn thận trượt chân ngã xuống vách núi, mất mạng rồi.
Chết không đối chứng, tá điền mấy lần đến vách núi tìm kiếm, cũng không tìm thấy thi thể thê tử, bèn tin lời hòa thượng, cho rằng bị dã thú tha đi, chỉ chôn tạm một ngôi mộ y quan, qua loa cúng bái cho xong chuyện.
Thế nhưng, chỉ mới hai ngày trước, khi gã tá điền lại đến Tiểu Từ Tự, lại vô tình bắt gặp hai tên hòa thượng say khướt.
Hai tên hòa thượng kia thấy gã đến, liền nổi hứng trêu chọc, bèn chặn gã lại mà xô đẩy, gã tá điền vì muốn lấy lương thực nên đành nén giận, mặc cho chúng cười nhạo, lăng mạ.
Thấy gã tá điền câm như hến, nửa lời cũng không hé răng, hai tên hòa thượng say rượu liền thấy nhàm chán, một tên trong đó không nhịn được mà chửi: “Đúng là một kẻ vô dụng, còn chẳng bằng thê tử nhà ngươi, tính tình cương liệt hơn nhiều.”