“Cửu Mệnh Huyền Miêu, Tăng Thọ Đan.”
Từ Thanh mặt không biểu cảm, tựa như giếng cổ không gợn sóng, không hề để lộ chút cảm xúc nào.
Hắn không vướng bận, cũng chẳng có gì thật sự không buông bỏ được, người làm nghề liên quan đến người chết trong thời buổi này, ngoài những gia tộc mai táng cha truyền con nối, phần lớn còn lại đều là những kẻ sống tách biệt, tính tình cô độc, quái gở.
Từ Thanh cũng không ngoại lệ, chỉ là so với người khác, hắn có thêm một con mèo dường như có thể bầu bạn cùng hắn rất lâu.
Không ai biết lúc này Từ Thanh đang nghĩ gì, hắn chỉ vừa xem ký ức của người chết, vừa lặp đi lặp lại việc luyện tập kỹ thuật khâm liệm và khâu vá thi thể để giữ cho đầu óc mình luôn tỉnh táo, chỉ vậy mà thôi.