Lữ Kinh Thiên xoa cổ, thở dài: "Tài cao bị ghen ghét, ta ở kinh thành bị người hãm hại, một đời anh danh hủy hoại trong chốc lát, đành phải trở về cố hương Tân Môn, xem có thể đông sơn tái khởi hay không."
"Ta vốn tưởng Trần huyện lệnh vừa rời kinh nhậm chức, ắt hẳn là kẻ trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, như vậy ta cũng dễ kiếm cơm bút mực mà sống. Nào ngờ huyện gia mới đến lại xử án vô cùng lão luyện, luật lệ thuộc làu tựa như còn thạo hơn ta, người người đều phục phán quyết của hắn, ai còn mời ta cái tên tụng sư này ra tòa hỏi án?"
Từ Thanh nghe vậy, khó chịu nói: "Chỉ vì chuyện này mà ngươi treo cổ ngay trước cửa nhà ta? Sao ngươi không đến cửa nhà huyện lệnh?"
Nghe thấy ngữ khí quen thuộc của Từ Thanh, Lữ Kinh Thiên lại lộ vẻ nghi hoặc. Gã luôn cảm thấy kẻ vừa rồi mong gã sớm tắt thở, chính là Từ chưởng quỹ trước mắt này.
Nhưng tiếc là gã không có chứng cứ.