Đêm khuya, đường phố vắng tanh, chỉ có vũng nước đọng phản chiếu ánh trăng, lấp lánh tựa vảy cá.
Hà Tiểu Sinh xoay vòng, lảo đảo, lắc lư cái đầu bước về nhà. Theo lẽ thường, trăng lên thì mưa nên tạnh, nhưng kỳ lạ thay, Hà Tiểu Sinh vừa ra ngoài chưa bao lâu, cơn mưa lất phất lại vô cớ lớn hơn.
Mắt say lờ đờ, Hà Tiểu Sinh hoàn toàn không hay biết, cho đến khi đi tới Thái Thị Khẩu, hắn chợt nghe thấy phía sau có tiếng bánh xe nghiến nước, từ xa vọng lại gần.
Hà Tiểu Sinh quay đầu lại, đôi mắt mờ mịt chưa kịp tỉnh táo, đã thấy hai con mắt to như đèn lồng, trợn trừng giận dữ nhìn về phía hắn!
“Thứ quỷ quái gì đây?!”