“Ngươi là người ở đâu, sao lại một mình ở đây?”
Nữ tử ngẩn ngơ nhìn chiếc bát không trong tay, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
“Nhà ta ở Nghiêu Châu, quê nhà gặp nạn châu chấu, không thu được lương thực, quan phủ đòi thuế, nhà ta không nộp nổi, đành phải lấy đất mà cấn trừ. Sau đó lại bị lưu phỉ cường đạo ức hiếp. Ta không gả đi được, ngay cả một hạt lương thực làm sính lễ cũng chẳng ai chịu cho, phụ thân mẫu thân đành gả ta cho nhà phú hộ, nhưng lão gia chẳng bao lâu đã bán ta đi.”
Nói đến đây, nữ tử ăn mày dừng lại, là do mì của lão ông bán mì đã nấu xong.
Khi ăn bát mì thứ hai, nữ tử còn vội vàng hơn bát đầu tiên, chẳng biết có phải vì những lời vừa nói hay không.