"Bần tăng mấy ngày trước làm mất một con kim trùng, con trùng đó có chút lai lịch, là con miết trùng sống dưới bồ đoàn khi bần tăng tọa thiền, đã có chút linh tính. Khi bần tăng xuất quan, không ngờ nó cũng theo ra ngoài..."
Hạ quản gia nghe vậy khó xử nói: “Đại sư, con Kim Miết Trùng kia hôm qua đã bị thiếu gia nhà ta cho chim ăn rồi.”
“Không hề gì, các ngươi cứ mang con chim đó đến đây.”
Đợi Hạ quản gia xách lồng chim ra, hòa thượng béo bắt lấy con chim, rạch một đường trên diều nó, thò tay vào móc ngoáy một hồi, một con Kim Miết Trùng nhớp nháp liền lại được thấy ánh mặt trời.
“Con chim này là phàm điểu, chỉ cần không quá mười hai canh giờ, con trùng này sẽ không sao.”