Lão Khoan nửa tin nửa ngờ, lão không con không cái, đây là lần đầu tiên có người nói với lão như vậy.
“Ngươi thật sự nghĩ vậy sao?”
“Lời nói có thể giả dối, nhưng ngân phiếu thì không thể giả được. Nếu sư phụ không chê, sau này Mãn Thương sẽ gọi người một tiếng nghĩa phụ.”
Trần Mãn Thương từ trong lòng lấy ra mấy tờ ngân phiếu, nở nụ cười ngây ngô: “Lúc cho ta đi, Vương gia đã giao cho ta chức vụ mua sắm cho Vương phủ, đây là hai trăm lượng bạc hiếu kính nghĩa phụ.”
Nói Trần Mãn Thương sốt sắng hầu hạ người chăn dê, kỳ thực không phải vì thật lòng muốn hiếu kính lão.