“Từ huynh, ta nhớ huynh chết đi được!”
Chu Hoài An đã khổ sở chờ đợi từ lâu, đôi mắt gã đỏ hoe, chẳng rõ là do thức trắng đêm chưa ngủ, hay vì thấy hắn mà quá đỗi xúc động.
Chu Hoài An vươn tay nắm lấy cổ tay Từ Thanh, tay kia lại siết chặt lòng bàn tay hắn, sợ hắn lại biến mất không dấu vết.
“Buông tay!”
Từ Thanh ghét bỏ đẩy tiểu béo ra, giữa ban ngày ban mặt, hai đại trượng phu lôi kéo nhau như vậy còn ra thể thống gì.