Cố Án đứng tại chỗ, cung kính hành lễ. Tiễn người chứng hôn rời đi.
Tuy rằng không hiểu rõ lời nói của đối phương có ý gì, nhưng luôn cảm thấy đối phương không quá an toàn.
Dĩ hòa vi quý? E rằng là dĩ hạch vi quý.
Thương Mộc Tông vẫn luôn bất an, lòng tranh đấu mãnh liệt đến nhường nào. Nhất là ngay cả khi chứng hôn cũng phải nhắc nhở một câu.
Còn về tiểu sủng vật trong miệng đối phương, Cố Án cũng không có ý định mượn. Nhắc đến tiểu sủng vật, thì khiến hắn nhớ đến Mì Sợi. Có một con Mì Sợi đã đủ khó chịu rồi, thêm một con nữa, chính hắn e rằng vĩnh viễn không có ngày yên ổn.