Mắng thì mắng, nhưng trong chớp mắt, Thiếu Âm Tiên Quân vẫn kéo Đạp Diễm Tiên Quân đang chưa hoàn hồn, với tốc độ sấm sét không kịp bưng tai mà rút lui.
“Ầm ầm!”
Không chút do dự, một vùng thủy hỏa được hắn ném ra, chặn Lã Dương và ba người Thính U tổ sư lại, sau đó hóa thành một đạo độn quang biến mất tại chỗ.
Lã Dương thấy vậy cũng không đuổi theo, mà ngồi xếp bằng tại chỗ, để ba người Thính U tổ sư hộ pháp cho hắn. Trước đó vẫn luôn căng thẳng tinh thần, giờ phút này hơi thả lỏng, pháp khu vốn đã liền lại nay lại nứt ra, từ đó tuôn ra quang mang thủy hỏa, như sâu bọ gặm nhấm khoét rộng vết thương.
‘Có chút phiền phức.’