Thời gian thấm thoắt, thoáng chốc đã ba mươi lăm năm trôi qua.
Trong đại điện trống trải, một nam tử mặc huyền bào cao lớn đang ngồi xếp bằng, vạt áo trải rộng trên mặt đất, một tay bấm quyết đặt trước ngực, một tay kết ấn đặt ở đan điền.
Mà ở mi tâm của hắn, có thể lờ mờ trông thấy một điểm sáng đang nhảy nhót, tựa như lôi quang chớp giật, không ngừng lan ra những vầng sáng vàng óng, mang theo dương khí mãnh liệt, ẩn ước còn có tiếng sấm rền vang. Dị tượng như vậy kéo dài rất lâu mới dần tiêu tan, ẩn đi xung quanh nam tử.
"Cuối cùng... cũng viên mãn rồi!"
Lữ Dương ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên một tia vui mừng, sau đó khẽ gõ vào mi tâm, dẫn 【Thần Tiêu Lôi】 ra ngoài, nâng trong lòng bàn tay tỉ mỉ quan sát.