Trên hoang dã, Quảng Minh Phật Tử lời lẽ đanh thép, một thân chính khí.
Trùng Quang nghe mà bật cười: “Sao nào? Người của Giang Đông Thập Thành không phải do ngươi giết ư?”
Quảng Minh Phật Tử nghe vậy, mày nhíu chặt: “Thí chủ chớ có hồ ngôn loạn ngữ, tiểu tăng sao có thể giết người? Bọn họ đều tự nguyện đến giúp tiểu tăng ‘tu Phật’.”
“Tu Phật mà lại tu đến chết à?” Trùng Quang vặn lại.
Quảng Minh Phật Tử liền lắc đầu, vẻ mặt đau thương: “Là do duyên pháp của bọn họ chưa đủ, dù sao Chân Phật khó tu, nhưng đây cũng xem như phúc báo của họ.”