Ngụy Sử, phía trên thiên mạc.
Lữ Dương thu hồi ý thức, từ từ mở mắt, thấy Thế Tôn đang chắp tay trước ngực, ánh mắt thâm thúy nhìn mình, trên mặt hắn lập tức lộ ra nụ cười.
"Thế nào?"
Thế Tôn thấy vậy lại tỏ ra thản nhiên, hoàn toàn không có chút lúng túng khi cầu xin tha thứ. Trên đời này kẻ có thể khiến lão thấy lúng túng chỉ có mỗi Bổ Thiên Khuyết.
Lữ Dương thấy vậy cũng không úp mở, mỉm cười nói: "Vị kia nói rồi, chuyện này xong xuôi, tiền bối cần đến học đường của hắn đọc sách mười vạn năm, để tẩy rửa cho sạch những thói hư tật xấu đã nhiễm phải ở Quang Hải suốt những năm qua. Xem ra hắn đã không còn chấp nhất chuyện năm xưa nữa, tiền bối không cần phải lo lắng."
