Lữ Dương mở mắt, bình tĩnh đánh giá xung quanh.
Vĩ lực từng đủ sức khuynh đảo giới thiên, nay đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại thân thể phàm nhân tay trói gà không chặt, thậm chí còn mang một thân trọng bệnh.
Ngay cả hít thở cũng là một nỗi thống khổ.
"Người được gọi tên bước lên trước mặt ta."
Giọng nói quen thuộc vang lên từ trên đài, Lữ Dương ngẩng đầu, nhận ra mình lại biến thành thiếu niên anh tuấn vừa mới bái nhập Thánh Tông, bình thường không có gì nổi bật.