Vùng đất bóng tối vô ngần.
Trên mặt vực sâu, Lữ Dương chợt mở bừng hai mắt, nhưng chỉ một động tác ấy, nhãn cầu của hắn liền nổ tung, hóa thành hai hốc đen ngòm.
Huyết lệ tuôn rơi.
Ngay sau đó, những vết nứt có thể nhìn thấy bằng mắt thường lấy đôi mắt hắn làm trung tâm, nhanh chóng lan khắp toàn thân, tựa như một món đồ sứ sắp vỡ tan.
Trạng thái này kéo dài hồi lâu, sau đó các vết nứt mới ngừng lan rộng, không thực sự khiến hắn nổ tung. Lại qua một khoảng thời gian, các vết nứt dần khép lại, tiếp đó, hai hốc đen trên mặt hắn lại ngưng tụ huyết nhục, hóa thành một đôi mắt sáng ngời lấp đầy hốc mắt.