TRUYỆN FULL

[Dịch] Cẩu Tại Võ Đạo Thế Giới Thành Thánh

Chương 40: Bao trùm (1)

Vào lúc nửa đêm, một vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời hẻm Ma Tử.

Toàn bộ huyện Cao Lâm, ngoại trừ khu vực nội thành sầm uất, những nơi khác đều đã chìm trong bóng tối.

Trần Khánh mình vận hắc y, lưng đeo đao, giày giẫm lên phiến đá xanh mà không hề phát ra một tiếng động nhỏ nào.

Sào huyệt của Hắc Thủy bang là một tòa nhà ba gian ở cuối hẻm, lúc này vẫn còn le lói ánh đèn dầu vàng vọt.

Không giải quyết được vấn đề, vậy thì giải quyết kẻ gây ra vấn đề.

Trong sân, chén thù chén tạc, xen lẫn tiếng nức nở bị đè nén của nữ nhân.

Bang phái chiếm đoạt quả phụ và phụ nữ nhà lành để tìm vui cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, thậm chí còn có những quả phụ gặp khó khăn trong cuộc sống chủ động tìm đến, mong cầu được giúp đỡ.

Giang Huy đang ôm một phụ nữ áo quần xộc xệch, vỗ bàn trong hơi rượu nồng nặc: "A Báo, thằng nhãi nhà ngươi lấy đâu ra rượu ngon thế?!"

Gã gầy gò tên A Báo tươi cười nịnh nọt lại gần, nói: "Bang chủ anh minh! Rượu này không phải ta mua, mà là của lão Vương què ở phường Sài Ngư, nghe nói chúng ta có đường đưa người đến Phủ Thành nên mới vội vàng dâng lên hiếu kính. Cái lão già sắp xuống lỗ ấy còn muốn đi theo đến Phủ Thành để mở mang tầm mắt, phỉ! Cũng không soi lại mình xem!"

A Báo vừa nói, vừa hất hàm về phía mấy thiếu nữ bị trói ở góc phòng, đắc ý nói: "Đây mới là phượng hoàng đẻ trứng vàng!"

Giang Huy cười khẩy một tiếng, nốc một ngụm rượu: "Lão già đó nghĩ hay thật! Noãn Ngọc phường là động tiêu tiền, là nơi để các bậc đại gia hưởng lạc, lão ta có xứng không?"

Hắn nheo đôi mắt say khướt, nói: "Nha đầu nhà họ Dương kia đúng là hàng thượng phẩm. Nghe nói mẹ của nó là nữ nhi nhà họ Trần ở phường Sài Ngư?"

A Báo cười lạnh nói: "Bang chủ yên tâm! Đã hỏi thăm rõ ràng rồi, lão gia nhà họ Trần đó chỉ là một lão ngư phủ, con trai thứ hai Trần Văn là một con mọt sách, còn đứa cháu trai tên Trần Hằng thì đang lêu lổng ở võ quán Quảng Xương. Hầy, thằng nhãi đó chỉ được cái mã, suốt ngày chỉ biết uống rượu lả lơi khoác lác với sư huynh đệ, nghe nói ngay cả Minh Kình cũng luyện chưa tới nơi tới chốn. Còn về con trai của lão cả nhà họ Trần, tên là Trần Khánh..."

A Báo bĩu môi, vẻ mặt đầy khinh thường: "Chỉ là một chức danh hữu danh vô thực ở Hà Tư, một tên chạy vặt mà thôi, thì có thể có bản lĩnh gì chứ? Ba huynh đệ chúng ta đều là Minh Kình, ngài lại sắp chạm đến ngưỡng cửa Ám Kình rồi, còn sợ hắn sao? Hơn nữa, sau lưng chúng ta..."

Giang Huy xua tay ngắt lời hắn: "Đủ rồi! Một tên lính quèn ở Hà Tư, một tên phế vật ở võ quán, cộng thêm mấy người họ hàng chân đất mắt toét, cũng xứng đáng cản đường tài lộc của lão tử sao? Nhà họ Trần nếu biết điều thì nên ngoan ngoãn nhận bạc, rồi đưa nha đầu này đến đây! Không biết điều ư? Hừ!"

Trong mắt hắn lóe lên một tia hung ác, hắn uống cạn chén rượu còn lại: "Vừa hay lấy bọn chúng ra lập uy, để tất cả người ở Sài Ngư phường này đều thấy, đắc tội Hắc Thủy bang của ta sẽ có kết cục thế nào!"

Trong góc, mấy thiếu nữ bị trói chân tay đang run lẩy bẩy.

Các nàng không biết rằng, ngày mai chờ đợi mình sẽ là con thuyền đen đi đến Phủ Thành, và những vị khách không bao giờ dứt.

"Uống!"

Một đám bang chúng nâng chén uống cạn, chẳng mấy chốc hai vò rượu gạo đã thấy đáy.

Trong phòng nồng nặc mùi rượu, mặt ai nấy đều đỏ bừng một cách bất thường.

"Không được rồi, phải đi giải quyết một lát." A Báo loạng choạng đứng dậy, lảo đảo đi về phía sân sau.

"Chúng ta tiếp tục."

Giang Huy giơ bát lớn lên, cười trong đôi mắt say mờ: "Đợi lô hàng này được đưa đến Phủ Thành, để chúng nó ngày đêm tiếp khách, bạc sẽ chảy vào như nước. Đến lúc đó, Hắc Thủy bang chúng ta sẽ phất lên!"

Lý Thụy cười nịnh nọt: "Vẫn là bang chủ cao minh, có thể nghĩ ra được cách kiếm tiền tuyệt diệu như vậy."

Là một trong ba cao thủ Minh Kình của Hắc Thủy bang, lúc này mặt hắn cũng đã đỏ bừng vì rượu.

"Cao minh cái con khỉ!"

Giang Huy ợ một tiếng rượu: "Huyết Hà bang ở thành nam đã làm việc này từ lâu rồi, kiếm tiền đầy bồn đầy bát."

Lý Thụy nghe vậy liền sững sờ: "Huyết Hà bang cũng làm chuyện này?"

Trong đôi mắt vẩn đục của hắn lóe lên một tia kinh ngạc.

Cái bang phái lớn tự xưng hiệp nghĩa ở huyện Cao Lâm, sau lưng lại làm những chuyện xấu xa như vậy.

Giang Huy cười khẩy một tiếng: "Thời buổi này, có con mèo nào mà không ăn vụng chứ?"

Hắn đột nhiên nhíu mày nhìn quanh: "Lạ thật, thằng nhãi A Báo đi tiểu sao lại lâu thế?"

Lý Thụy loạng choạng đứng dậy, ợ một tiếng rượu: "Ta đi xem thử, tiện thể đi giải quyết luôn."

Hắn lê những bước chân nặng nề đi về phía sân sau.

Gió đêm thổi qua, men rượu bốc lên, cảnh vật trước mắt đều trở nên mơ hồ.

Dưới ánh trăng yếu ớt, hắn thấy một bóng đen đứng sừng sững dưới gốc hòe.

"Mẹ kiếp, A Báo, ngươi đi tiểu gì mà lâu thế? Bang chủ đang chờ quở trách đấy!"

Lý Thụy lẩm bẩm chửi rủa rồi cởi thắt lưng: "Nhớ năm đó lúc đánh nhau với Cự Hùng bang, nào dám uống rượu say như thế này."

Đột nhiên, cánh mũi hắn giật giật, một mùi tanh như mùi gỉ sắt xộc vào khoang mũi.

Máu!

Ý nghĩ này vừa lóe lên, một luồng sáng lạnh đã xé gió lao đến.

Nhanh!

Nhanh đến mức khiến người ta rợn tóc gáy!