“Hắc Thủy bang? Tên này nghe lạ tai, e là một cái bang tép riu mới nổi nào đó thôi nhỉ?”
Mao sư huynh gãi gãi bộ râu quai nón, rồi nhổ một bãi nước bọt, “Cái huyện Cao Lâm này ngày nào chẳng có bang phái mọc lên, biết đâu ngày mai đã bị dìm xuống ao cho rùa ăn rồi.”
Yết hầu Trần Hằng chuyển động, đem chuyện khó nói ra.
“Chuyện này...”
Mao sư huynh đột nhiên hạ giọng, nhìn trái ngó phải rồi kéo hắn đến dưới gốc hòe già, “Lâm sư huynh không phải đang treo chức ở Huyết Hà bang sao? Ta hỏi giúp ngươi.”
“Thật sao?”
Mắt Trần Hằng sáng lên.
Lâm sư huynh là đệ tử tinh anh của võ quán, tu vi Ám Kính đại thành.
Với thực lực của Trần Hằng, rất khó để hòa nhập vào vòng quan hệ đó, nên căn bản không bắt chuyện được.
Mao sư huynh vỗ vai hắn, rồi đi tìm Lâm sư huynh.
Khoảng nửa nén hương sau, Mao sư huynh đã quay lại.
“Trần sư đệ à.”
Mao sư huynh xoa tay, đôi mày nhíu lại thành chữ “xuyên”, “Lâm sư huynh nói Hắc Thủy bang này tuy mới thành lập, nhưng sau lưng lại có một cây đại thụ chống đỡ...”
Đại thụ!?
Sau lưng Trần Hằng toát mồ hôi lạnh.
“Nhưng mà...” Mao sư huynh chuyển giọng, “Đã là đồng môn sư huynh đệ, Lâm sư huynh bằng lòng đi với ngươi một chuyến, ngươi chỉ cần đưa một ít tiền trà nước là được.”
Nói rồi, ngón trỏ và ngón cái của hắn khẽ xoa vào nhau.
“Bao nhiêu?” Giọng Trần Hằng căng lại.
Mao sư huynh giơ ra hai ngón tay: “Hai mươi lạng. Cao thủ như Lâm sư huynh, người thường có ôm bạc đến cũng không mời nổi đâu!”
“Hai... hai mươi lạng?” Trần Hằng suýt cắn phải lưỡi.
Nụ cười của Mao sư huynh nhạt đi mấy phần: “Tiếc bạc à? Ngưỡng cửa của Noãn Ngọc Phường còn cao hơn con số này đấy.”
“Ta... ta phải về nhà bàn bạc.” Trần Hằng khô khốc nói.
Mao sư huynh hừ nhẹ một tiếng, lúc xoay người, vạt áo võ phục vung lên một đường cong sắc lẹm: “Lâm sư huynh bận lắm, trước giờ ngọ ngày mai phải cho tin chính xác, quá giờ không đợi.”
Đợi bóng người kia biến mất ở cuối hành lang, Trần Hằng như quả bóng xì hơi, liền ngồi phịch xuống đất.
Biết ăn nói thế nào với gia gia và đại cô đây!?
Trần Hằng mặt mày đưa đám, “Tối nay tạm thời không về nhà, kéo dài được lúc nào hay lúc ấy.”
Buổi chiều, Trần Khánh tìm đến Từ Thành Phong của Lão Hổ bang.
Từ Thành Phong nhiệt tình nói: “Trần huynh đệ hôm nay tìm ta có việc gì chăng?”
Trần Khánh trước mắt đây là một cao thủ đã đạt tới Minh Kính, đặt ở những bang phái nhỏ như bọn họ cũng có thể làm đầu lĩnh rồi.
Trần Khánh đi thẳng vào vấn đề: “Ta muốn hỏi thăm gốc gác của mấy bang phái gần đây.”
Bàn tay đang rót trà của Từ Thành Phong khẽ dừng lại, nước trà trong chén gợn lên một vòng sóng, “Ồ? Trần huynh đệ có hứng thú với bang phái nào?”
Trần Khánh thuận miệng kể ra mấy cái tên, “Hắc Thủy bang, Cự Hùng bang...”
Từ Thành Phong kể ra vanh vách như thuộc lòng bàn tay, khi nói đến Hắc Thủy bang, Trần Khánh mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại âm thầm để ý.
“Hắc Thủy bang này mới nổi ở hẻm Bách Hoa, có khoảng hai mươi người, tổng cộng có ba cao thủ Minh Kính trấn giữ, bang chủ Giang Huy đã Minh Kính đại thành, nghe nói cách Ám Kính cũng không còn xa.”
Từ Thành Phong nói, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp vừa khinh thường lại vừa có chút kiêng dè, “Bọn này mới thành lập chưa bao lâu mà ra vẻ ta đây không nhỏ, hành sự cũng quá bá đạo.”
“Nghe nói là móc nối được với cửa lớn nào đó trong nội thành, bây giờ làm cái trò hạ tiện là cướp đoạt dân nữ, đưa đến phủ thành tiêu thụ? Còn 'làm được mấy vụ lớn'? Kẻ có chỗ dựa vững chắc thật sự, có cần phải kiếm thứ tiền bẩn thỉu này không? Gốc gác này, không sâu được đâu!”
Từ Thành Phong nói rồi đột nhiên hạ giọng, “Chẳng lẽ Trần huynh đệ muốn tìm một bang phái để treo chức?”
Hắn xoa xoa ngón tay, nở một nụ cười thấu hiểu.
Thời buổi này, chuyện võ sư và bang phái đôi bên cùng có lợi quá phổ biến.
Trần Khánh xua tay, “Từ huynh nghĩ nhiều rồi, ta chỉ tiện miệng hỏi thôi.”
Từ Thành Phong rõ ràng có chút không tin lời Trần Khánh, thấp giọng nói: “Nếu Trần huynh đệ muốn tìm một bang phái để treo chức, chi bằng đến Lão Hổ bang của ta, tiền phụng dưỡng tuyệt đối hậu hĩnh hơn bọn chúng.”
Trần Khánh gật đầu, nói cho qua: “Ta sẽ suy nghĩ.”
Từ Thành Phong cười hì hì không nói thêm gì nữa, có những lời chỉ cần nói đến thế là đủ.
Hàn huyên thêm vài câu, Trần Khánh đứng dậy cáo từ.
Từ miệng Từ Thành Phong, Trần Khánh đã nắm được đường đi nước bước của các bang phái ở ngoại thành.
Hơn hai mươi bang phái đan xen phức tạp, sau lưng đều có quyền quý nội thành chống đỡ.
Trong đó, Huyết Hà bang, Thiết Thủ bang là những bang phái đứng đầu không thể tranh cãi, còn những bang mới thành lập chưa vững như Hắc Thủy bang, dù sau lưng có người, nền móng cũng rất nông cạn.
Xem ra lần này phải cẩn thận một chút, không thể để lộ bất kỳ sơ hở nào.