Chân trời, tinh hà rủ xuống, cùng đèn lửa nhân gian soi chiếu lẫn nhau, nhất thời khó phân trời người.
So với sự bình thản thưởng thức của Trần Khánh, Mai Ánh Tuyết bên cạnh lại hơi nhíu mày.
Trong tay nàng vô ý siết chặt lan can.
"Mai sư muội dường như đang có tâm sự." Trần Khánh chợt lên tiếng.
Mai Ánh Tuyết hồi thần lại, gượng cười một tiếng: "Để Trần sư huynh chê cười, chỉ là... nghĩ đến ngày kia Long Hổ Đấu, trong lòng khó tránh thấp thỏm."
