Thẩm Thanh Hồng không xác nhận cũng không phủ nhận: “Nhãn lực của La Chi Hiền, lão thân tin được. Lão đã tiến cử tử này, tất có đạo lý của lão, huống hồ Tông chủ Thiên Bảo Thượng Tông cũng đồng ý nghị án này, đủ thấy tông môn coi trọng tử này thế nào.”
Bà đứng dậy, thanh âm chém đinh chặt sắt: “Việc này, cứ định như vậy.”
Nói xong, không cho mọi người cơ hội biện bác, chống gậy, thong thả hướng phía sau đường bước đi.
Chúng trưởng lão nhìn nhau, cuối cùng hóa thành từng tiếng thở dài.
Vương Lương trưởng lão lắc đầu cười khổ: “Thôi vậy, Đường chủ đã quyết, chúng ta tuân theo là được, chỉ là… mong vị Trần sư điệt này, thật có chỗ bất phàm như lời Đường chủ nói.”
