Đợi Mai Ánh Tuyết rời đi, Trần Khánh nhắm mắt lại, khoanh chân tĩnh tọa.
Gặp việc lớn cần tĩnh khí.
Ngày cuối cùng này, hắn không còn tu luyện nữa, mà đem tâm thần trầm xuống nơi sâu nhất, như giếng cổ không gợn sóng, soi rọi mọi trạng thái của bản thân.
Cùng lúc đó, khoản tiền đặt cược khổng lồ kia đã được Mai Ánh Tuyết đưa tới bàn cược Thạch gia tại Quan Tinh Lâu.
Tin tức như gió, tức khắc truyền tới tai Thạch Kính Tùng.
