“Ở tuổi này mà có thể lọt vào hàng chân truyền, thiên phú tự nhiên là có.”
Chung Vũ ngữ khí bình thản, nhưng từng chữ lại toát ra vẻ lạnh lẽo: “Nhưng Thiên Bảo Thượng Tông ta lập phái ngàn năm, hạng người kinh tài tuyệt diễm nhiều biết bao nhiêu? Ta và ông đều đã gặp không ít, cuối cùng thì sao? Đa số đều như sao băng lướt qua, rực rỡ một thời rồi ảm đạm tan biến, kẻ có thể thực sự trưởng thành, trong gần trăm năm nay, ngoại trừ Nam sư huynh ra, còn có ai?”
Nguyễn Hoằng Xương khẽ nhíu mày, nói: “Tiểu tử này dường như đã được La Phong chủ của Vạn Pháp Phong thu làm đệ tử ký danh, truyền thụ thương pháp, La Chi Hiền người này, thực lực thâm bất khả trắc, nếu ông ta nhúng tay vào…”
“La sư bá?”
Chung Vũ lắc đầu nói: “Kẻ này tính tình cổ quái, một lòng truy cầu cực hạn thương đạo, ngay cả việc của Cửu Tiêu nhất mạch mà hắn xuất thân cũng lười hỏi đến, há lại xen vào tranh chấp bốn mạch, nhất là chuyện liên quan đến Chân Võ một mạch?”
