TRUYỆN FULL

[Dịch] Cẩu Ra Một Cái Võ Đạo Thiên Gia

Chương 41: Tĩnh Võ Tư

“Tỷ, tỷ nghĩ đi đâu vậy.” Trần Lập dở khóc dở cười: “Liễu cô nương là… trong nhà gặp nạn, ta tình cờ giúp một tay. Haiz, tóm lại… nhà ta người đông mắt tạp, không tiện. Chỗ của tỷ thanh tịnh, để nàng tạm trú vài ngày, đối ngoại cứ nói là bà con xa gặp nạn đến nương nhờ.”

Trần Dao bán tín bán nghi, lại cẩn thận đánh giá Liễu Vân.

Liễu Vân nghe lời Trần Dao nói, mặt nàng tức thì đỏ bừng, đầu cúi thấp hơn nữa.

Bộ dạng vừa tủi thân vừa không dám biện bạch này, lọt vào mắt Trần Dao, ngược lại càng tăng thêm vài phần ý vị “lạy ông tôi ở bụi này”.

“Thật sự là vậy sao?” Trần Dao nghi hoặc đánh giá hai người: “Lập tử, đệ còn giấu giếm tỷ à? Cô nương này trông xinh xắn, đệ động lòng cũng là chuyện thường tình. Yên tâm, tỷ giữ bí mật cho đệ. Về phần đệ muội, ta thấy cũng không phải hạng hay ghen. Đệ nên sớm ngày thẳng thắn với nàng, đưa về nhà thì thỏa đáng hơn.”

Mặt Trần Lập đen sầm lại, giọng điệu nặng hơn: “Tỷ, đừng đoán mò nữa. Ta đã nói là chỉ giúp một tay thôi. Nàng bây giờ bơ vơ không nơi nương tựa, tỷ chăm sóc nàng một chút, đừng hỏi đông hỏi tây dọa người ta. Chuyện nhà nàng, tỷ cũng đừng hỏi han.”

Trần Dao thấy đệ đệ có vẻ tức giận, biết hắn không nói đùa.

Nàng lúng túng dẹp đi tâm tư hóng chuyện, lại nhìn bộ dạng chực khóc, đáng thương của Liễu Vân, trong lòng cũng mềm đi mấy phần.

Bất kể có phải là phòng nhì hay không, cô nương này trông thật đáng thương.

“Được rồi, được rồi, tỷ biết rồi.”

Trần Dao xua tay, đi đến trước mặt Liễu Vân, đổi sang nụ cười ôn hòa: “Liễu cô nương phải không? Đừng sợ, đã Lập tử giao phó ngươi cho ta, ngươi cứ yên tâm ở lại đây. Cứ coi như nhà mình, thiếu gì thì nói với ta.”

Nàng kéo lấy bàn tay lạnh lẽo của Liễu Vân vỗ nhẹ: “Biểu muội xa… ừm, thân phận này hay đấy. Ngươi yên tâm, người ngoài hỏi đến, ta sẽ nói như vậy.”

Liễu Vân cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay Trần Dao, thần kinh căng thẳng cũng hơi thả lỏng, khẽ nói: “Cảm ơn… cảm ơn phu nhân đã cưu mang.”

“Ấy, gọi phu nhân làm gì, gọi ta là tỷ là được.”

Trần Dao cười đáp, rồi lại liếc Trần Lập một cái đầy ẩn ý: “Lập tử, đệ cứ yên tâm đi. Liễu cô nương ở chỗ ta, đảm bảo không sao. Tỷ… hiểu rồi.”

Trần Lập nhìn vẻ mặt “ta hiểu cả rồi” của nhị tỷ, biết nàng vốn chẳng tin lời giải thích của mình, nhưng cũng đành chịu.

Hắn chỉ có thể trịnh trọng dặn dò lần nữa: “Tỷ, nhất định phải giữ bí mật, chăm sóc nàng cho tốt. Mấy ngày nữa ta lại đến thăm hai người.” Nói xong, liền quay người vội vã rời đi.

Trần Dao quay đầu nhìn Liễu Vân vẫn còn đang bối rối bất an, thở dài một hơi, kéo nàng ngồi xuống: “Haiz, cô nương, ngươi ở chỗ của tỷ, cứ xem như ở nhà mình, đừng khách sáo. Đi, ta đi dọn cho ngươi một gian phòng.”

Nói rồi, liền kéo Liễu Vân vào trong sương phòng.

Một ngày sau.

Một phong công văn khẩn được đưa đến nha môn Tĩnh Võ Tư ở quận thành.

“Kính Sơn huyện, bang chủ Tam Đao Bang là Tú Tam Đao, Luyện Huyết đại thành, tu luyện hoành luyện cứng công, bị lợi khí đâm xuyên tim, một đòn mất mạng tại hậu viện tiệm vải… nghi là giang hồ thanh toán…”

Tổng Kỳ quan Cố Thiên Chương nhận lấy công văn, ánh mắt sắc bén lướt qua những dòng chữ trên đó.

“Kính Sơn, từ khi nào lại xuất hiện cao thủ thực lực bậc này?”

Cố Thiên Chương nhìn chằm chằm vào thông tin mấu chốt, đốt ngón tay khẽ gõ trên mặt bàn, phát ra tiếng cốc cốc đều đặn.

Tú Tam Đao này, y có nghe nói qua, ở Kính Sơn nhiều năm, tội ác tày trời.

Nhưng thực lực thì không thể nghi ngờ, một thân hoành luyện công phu, cộng thêm trời sinh sức mạnh, cho dù là y, một kẻ đã đạt đến Khí cảnh viên mãn, nếu sinh tử tương bác, cũng chưa chắc có thể toàn thắng.

Kẻ có thể dễ dàng giết chết hắn như vậy, tuyệt đối không đơn giản.

Lẽ nào là cao thủ đi ngang qua?

Cố Thiên Chương nhíu mày.

Nhưng rất nhanh lại lắc đầu, nếu thật sự là cao thủ đi ngang qua, tiện tay giết là được, cần gì phải ám sát.

Thực lực của đối phương hẳn chỉ ngang ngửa Tú Tam Đao.

Hơn nữa đã ở Kính Sơn một thời gian không ngắn.

Dù thế nào đi nữa, một nhân vật không rõ lai lịch như vậy ở Kính Sơn chính là một mối uy hiếp.

“Triệu Hổ, Tôn Minh, điểm đủ nhân thủ.” Trong mắt Cố Thiên Chương lóe lên hàn quang: “Theo ta lập tức xuất phát đến Kính Sơn huyện.”

“Vâng!” Hai vị Tiểu Kỳ quan của Tĩnh Võ Tư nghiêm nghị nhận lệnh.

Cửa đông Kính Sơn huyện.

Ba con khoái mã như tên rời cung, cuốn theo bụi đất phi vào.

Kẻ dẫn đầu mặc một thân kình trang huyền sắc của Tĩnh Võ Tư, gương mặt lạnh lùng như sắt, chính là Tổng Kỳ Cố Thiên Chương.

Theo sát phía sau là bảy tám thuộc hạ tinh nhuệ trong trang phục tương tự. Khí thế sát phạt, tài giỏi khiến bá tánh hai bên đường vội vàng né tránh.

Cố Thiên Chương ghìm cương, con ngựa hí vang một tiếng rồi đứng thẳng người trước cửa huyện nha.

Y tung người xuống ngựa, động tác gọn gàng dứt khoát, đi thẳng vào đại sảnh nha môn.

“Cố Tổng Kỳ một đường vất vả, hạ quan đã chuẩn bị rượu nhạt…”

Huyện úy Phong Chiêm cười nói tiến lên nghênh đón.

“Phong đại nhân không cần khách sáo.”

Cố Thiên Chương cắt ngang lời khách sáo của Huyện úy: “Điều tra án trước đã. Xin hãy lập tức mang toàn bộ hồ sơ vụ án Tú Tam Đao bị giết ra đây, bao gồm ghi chép khám nghiệm hiện trường, báo cáo của ngỗ tác, lời khai của những người liên quan. Ngoài ra, tất cả hồ sơ các vụ án mạng, ẩu đả, mất tích trong huyện thành một tháng gần đây, cũng mang đến hết.”

Nụ cười trên mặt Phong Chiêm cứng đờ, tự thấy mất mặt, vội vàng ra lệnh cho Hà bộ đầu đi làm.

Rất nhanh, hồ sơ đã được đưa tới.

Cố Thiên Chương ngồi ở ghế chủ tọa, nhận lấy chén trà nóng do nha dịch dâng lên nhưng không hề động tới, ánh mắt sắc như điện, nhanh chóng lật xem hồ sơ.

Lúc này, Hà bộ đầu đứng bên cạnh với vẻ mặt hơi kỳ quái bẩm báo: “Cố Tổng Kỳ, đây là vụ án vừa được báo sáng nay. Phát hiện ba thi thể, người chết… là một tiểu đầu mục dưới trướng Tú Tam Đao. Tình trạng tử thi… vô cùng thảm khốc.”

Ánh mắt Cố Thiên Chương ngưng lại, nhận lấy báo cáo nhanh chóng xem qua.

Ngỗ tác sơ bộ phán đoán, cả ba đều chết vào đêm qua, một người bị vật nặng đập nát đầu, một người bị hung khí cùn đập gãy xương ngực, nội tạng vỡ nát, một người bị đánh gãy cả hai chân rồi bị vặn gãy cổ.

Thủ pháp hung tàn mà gọn gàng dứt khoát.

“Gộp hai vụ án lại.” Cố Thiên Chương khép hồ sơ lại: “Đến tổng đà của Tam Đao Bang trước.”

Tổng đà Tam Đao Bang.

Khi Cố Thiên Chương và mọi người đến nơi, cánh cửa lớn ngày thường đóng chặt nay lại mở toang, ngay cả một người gác cổng cũng không có.

Trong sân, bàn ghế lật đổ ngổn ngang, mấy trăm bang chúng chia thành ba phe, ồn ào la lối, mặt đỏ tía tai tranh cãi điều gì đó.

“Ngôi vị bang chủ, luận tư cách cũng phải là Lưu phó bang chủ.”

“Thiết Thủ lão đại vì bang phái mà phải ngồi tù, có công với bang, mọi người giúp một tay…”

“Chẳng qua là giết một tên nha dịch, ai không biết còn tưởng giết cả huyện lệnh ấy chứ.”

“Nói bậy! Quan trọng nhất là phải xem thực lực. Huynh đệ dưới trướng Thiết Thủ lão đại là đông nhất, vị trí này không phải của lão đại thì là của ai.”

Trong sân, mấy vị cao tầng trong bang ngồi cùng nhau, nhìn thuộc hạ cãi vã như đám đàn bà ngoài chợ, nước bọt văng tung tóe.

Cố Thiên Chương không chút biểu cảm bước vào sân, Triệu Hổ quát lớn: “Tĩnh Võ Tư phá án! Im lặng!”

Trong sân lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn đám người ở cửa.

Cố Thiên Chương quét mắt qua mọi người, giọng nói không lớn nhưng lại mang một áp lực vô hình: “Tú Tam Đao vừa bị giết, các ngươi đã ở đây tranh quyền đoạt lợi, nội đấu không ngừng?”

Mấy vị cao tầng trong bang mặt đồng loạt đỏ lên, một người tiến lên chắp tay nói: “Không biết quan gia đến đây có việc chi?”

Cố Thiên Chương hỏi thẳng: “Tú Tam Đao gần đây có gì bất thường không? Kết oán sâu nhất với ai? Trước khi chết đã đi đâu? Gặp những ai?”

Mọi người nhìn nhau.

“Bang chủ gần đây… hình như không có gì bất thường?”

“Kết oán? Nhiều lắm, tên ẻo lả ở phía nam thành, lão già khốn kiếp ở phía bắc thành…”

“Trước khi chết thì ở trong huyện thành, à đúng rồi, có đến Linh Khê Thôn, hình như có một gã địa chủ nhỏ mời hắn uống rượu.”

Thông tin hỗn loạn không chịu nổi, đầy rẫy những lời đùn đẩy và phỏng đoán.

Cố Thiên Chương trong lòng đã rõ, đám ô hợp này, cơ bản là không hỏi ra được bao nhiêu thông tin hữu ích.

Khả năng thanh trừng nội bộ có tồn tại, nhưng động cơ dường như không đủ.

Y không hỏi thêm nữa, quay người rời đi, bỏ lại một sân đầy bang chúng đang sợ đến mức câm như hến.