Trần Dao lau nước mắt, gượng nở một nụ cười: “Lập Tử, bây giờ chỉ có đệ mới giúp được chúng ta thôi. Đệ cho chúng ta vay trước một ít để ứng phó, đợi đến vụ thu hoạch năm nay, trong nhà sẽ ổn thỏa trở lại.”
“Bạc không được sao?” Trần Lập hỏi.
Lương thực, hắn không muốn cho vay.
Trong nhà còn khoảng hai ngàn thạch lương thực.
Lấy ra tám trăm thạch cũng không đến nỗi tổn hại đến gốc rễ.
Nhưng lúa gạo thu hoạch năm ngoái do hạn hán nên sản lượng thấp, hạt lại lép, không thể dùng làm giống được.
Bây giờ chỉ có thể sàng lọc từ lúa của vụ thu hoạch năm kia, nhưng việc này khá khó khăn, cần số lượng lúa rất lớn. Hơn nữa, năm nay hắn định trồng ba trăm hai mươi mẫu ruộng.
Trần Dao cười khổ: “Kẻ đó đã tính chắc nhà ta không có lương thực, cũng không vay mượn được ở đâu, nên mới nhất quyết chỉ đòi lương thực.”
Trần Lập lại hỏi: “Các ngươi đã vay hắn bao nhiêu lương thực?”
Trần Dao đáp: “Một ngàn hai trăm thạch, trong nhà còn khoảng năm trăm thạch, chỉ cần thêm tám trăm thạch là chúng ta có thể trả cho hắn.”
Trần Lập trầm ngâm một lát, nhanh chóng có quyết định, bèn hỏi: “Bạch gia tích trữ những loại dược liệu nào?”
Trần Dao không hiểu tại sao, nhưng vẫn kể một hơi hơn hai mươi loại dược liệu.
Chính những dược liệu này đã khiến nàng, một thiếu phu nhân của gia đình khá giả, trong phút chốc bị đẩy xuống địa ngục, đến trong mơ nàng cũng nhớ như in.
Trần Lập chăm chú lắng nghe, trong số dược liệu Trần Dao kể, có năm loại nằm trong phương thuốc của Huyền Vũ Độ Ách Bí Dược, trong đó còn có vị chủ dược là Xà Cốt.
Hắn không khỏi kinh ngạc: “Hắn mua Xà Cốt làm gì?”
Trần Dao giải thích: “Giang Châu ít núi, những dược liệu hắn nhập về đều là đặc sản vùng núi, cần phải vận chuyển bằng đường thủy.”
Trần Lập gật đầu, kể tên năm vị dược liệu mình cần rồi hỏi: “Những vị thuốc này, Bạch gia có bao nhiêu?”
Trần Dao nói ra số lượng ước chừng.
Trần Lập tính nhẩm, nếu theo giá bán ở tiệm thuốc, tổng cộng cũng đáng giá hai, ba ngàn lượng, bèn nói: “Lương thực trong nhà không thể cho vay được. Ta có thể đưa cho tỷ hai ngàn lượng bạc trước. Lương thực, các ngươi tự nghĩ cách đi mua. Còn hai ngàn lượng bạc này, không phải là cho vay, mà là để mua dược liệu của Bạch gia.”
Trần Dao sững người, rõ ràng không ngờ Trần Lập lại đưa ra cách giải quyết như vậy.
Nàng do dự một lúc rồi nhắc nhở: “Lập Tử, những dược liệu này ở Giang Châu không có nhiều người cần, lại thêm Vĩnh Châu mỗi năm đều có hàng mới về, đệ lấy về có khi nhiều năm cũng chưa chắc bán được.”
“Ta tự có tính toán.”
Trần Lập mua về để tự dùng chứ không bán, đương nhiên không có nỗi lo này.
Tuy chỉ có năm vị, nhưng đằng nào cũng phải mua, một lần mua nhiều một chút cũng không sao.
Nhưng hắn không định cho đối phương biết mục đích thật sự.
Câu nói của người xưa, con gái gả đi như bát nước đổ đi, ở kiếp trước chưa chắc đã đúng, nhưng ở thời này thì hoàn toàn chính xác.
Trong mắt Trần Dao ánh lên vẻ cảm kích: “Lập Tử, đa tạ đệ.”
Thấy Trần Lập đã nhận lời, Trần Dao cũng không còn lòng dạ nào ở lại, bèn dẫn theo con trai nhỏ đứng dậy trở về phu gia.
Rất nhanh sau đó, Trần Dao và phu quân Bạch Thế Huyên đã mang dược liệu Trần Lập cần đến.
Ngoài năm vị dược liệu, còn có thêm hơn mười loại khác, chất đầy bảy chiếc xe bò.
Đối với Bạch gia, lô dược liệu này vốn đã ế ẩm, nay Trần Lập đề nghị mua, tặng thêm một ít cũng chẳng sao.
Họ giữ lại một số dược liệu bán chạy trên thị trường, còn lại đều đưa hết cho Trần Lập.
Không khí trong sân trước nhà họ Trần tràn ngập mùi dược thảo nồng nặc, hỗn tạp, có vị ngọt đắng, có vị cay nồng, lại có cả mùi tanh thoang thoảng.
Trần Lập nhìn đống dược liệu, im lặng một lúc rồi đưa cho đối phương ba ngàn lượng bạc.
Trần Dao và Bạch Thế Huyên nhìn ba ngàn lượng bạc Trần Lập đưa, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
“Lập Tử, cái này… nhiều quá rồi.” Giọng Trần Dao hơi run: “Đã nói là hai ngàn lượng, số dư này…”
Bạch Thế Huyên không giấu được vẻ vui mừng trong mắt, nhưng miệng vẫn nói: “Lập đệ, những dược liệu này đều không bán được, đệ chịu thu mua đã là giải quyết mối lo cháy mày của chúng ta, ấy là ân tình trời biển rồi. Chỗ dược liệu tặng thêm này thực sự không đáng nhiều bạc như vậy.”
Trần Lập mỉm cười nói: “Cứ nhận đi. Chỗ dược liệu này, ta thật sự cần dùng. Hai ngàn lượng là tiền thuốc. Một ngàn lượng còn lại... sau này ta vẫn cần mua dược liệu, tỷ phu đã có nguồn hàng, khó tránh khỏi phải phiền tỷ phu giúp ta thu mua. Cứ xem như là tiền đặt cọc ta trả trước.”
Thấy thái độ Trần Lập kiên quyết, vợ chồng Trần Dao cũng không từ chối nữa, rối rít cảm tạ rồi nhận lấy bạc.
Tảng đá đè nặng trong lòng hai người cuối cùng cũng được trút xuống, vẻ mặt cũng tươi tỉnh hơn, không còn ủ rũ như trước.
Sau khi nói thêm vài lời cảm kích, hai người mới dẫn đoàn xe rời khỏi Linh Khê Thôn.
Tiễn gia đình nhị tỷ đi rồi, Trần Lập lập tức bắt tay vào xử lý lô dược liệu này.
Hắn chọn một gian sương phòng khô ráo, thoáng đãng, phân loại dược liệu rồi cẩn thận chuyển vào. Mùi thuốc trong không khí càng thêm nồng đậm.
Sau đó, hắn tự mình lựa chọn kỹ càng năm vị thuốc cần để luyện chế “Huyền Vũ Độ Ách Bí Dược” là Xà Cốt, Tinh Chi, Thiết Tuyến Lan, rồi cất giữ riêng một chỗ.
Lần này đi huyện thành, hắn đã mua thêm năm thang bí dược nữa.
Cầm Xà Cốt lên so sánh, Xà Cốt mua ở tiệm thuốc có phần mảnh hơn, màu sắc hơi xám trắng, còn khúc Xà Cốt của Bạch gia đưa tới thì to và chắc hơn, xương cốt rắn rỏi, ánh lên màu nâu đen trầm mặc.
Trần Lập trầm ngâm giây lát, quả quyết thay đổi chủ dược. Hắn cho năm vị dược liệu do Bạch gia cung cấp vào nồi sắc thuốc, bắt đầu sắc theo đúng các bước và lửa ghi trong bí phương.
Khác với lần trước, nước thuốc lần này có màu hổ phách đậm, sánh như mật.
Trần Lập hít một hơi thật sâu, uống cạn chén thuốc còn ấm nóng.
Một luồng hơi ấm quen thuộc lại dâng lên từ bụng dưới.
Trần Lập không dám chần chừ, lập tức khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Ngũ Cốc Uẩn Khí Quyết.
Từng luồng nội khí tinh thuần nhanh chóng được luyện hóa, hòa vào đan điền.
Lần này, số lượng nội khí luyện hóa được lại nhiều hơn mười mấy luồng.
Một canh giờ sau.
Trần Lập mở mắt, tinh quang trong mắt lóe lên rồi biến mất, gương mặt lộ ra nụ cười mãn nguyện.
Không ngờ lô hàng này của Bạch gia, dược hiệu lại tốt hơn cả dược liệu mua ở tiệm thuốc.
Mấy tháng sau đó, ngoài việc đồng áng bận rộn, phần lớn thời gian Trần Lập đều dành cho việc tu luyện.
Mưa xuân năm nay đến sớm lạ thường, dường như bao nhiêu mưa của năm ngoái dồn lại, trút hết xuống trong năm nay.
Tiết Thanh Minh chưa đến mà trời đã lất phất mưa bay, tưới mát cho mảnh đất khô cằn.
Giữa lúc bận rộn.
Hệ thống đột nhiên hiện lên thông báo.
【Trưởng tử Trần Thủ Hằng đột phá cảnh giới Luyện Tủy. Phần thưởng: Đan phương Cửu Chuyển Quy Nguyên Tủy Tâm Đan, Thọ nguyên +5 năm.】
“Lão đại đột phá rồi?”
Trần Lập vui mừng khôn xiết. Hắn lấy đan phương Cửu Chuyển Quy Nguyên Tủy Tâm Đan từ hệ thống ra, lướt xem phần giới thiệu.
Đan này có thể điều hòa âm dương, không chỉ bổ sung tinh tủy mà còn bồi dưỡng bản nguyên tiên thiên, củng cố đạo cơ.
“Chắc là dùng cho cảnh giới Luyện Tủy. Lão đại vừa hay có thể dùng được.”
Trần Lập xem kỹ các vị thuốc cần để luyện đan, có hơn hai mươi loại, trong kho chỉ có ba loại, những loại khác vẫn phải đến tiệm thuốc mua.