TRUYỆN FULL

[Dịch] Cẩu Ra Một Cái Võ Đạo Thiên Gia

Chương 73: Huyện Lệnh (1)

Lòng Trần Lập khẽ thót một cái, thì ra căn nguyên ở đây, hắn liền nói: “Thế thúc, liệu có thể bẩm rõ với Huyện tôn, chọn người hiền tài khác chăng?”

“Khó.”

Lưu Văn Đức hiện vẻ sầu muộn, hạ giọng: “Huyện tôn đại nhân đích thân điểm danh, e rằng khó lòng từ chối.”

Chần chừ một lát, y lại nói: “Huyện tôn giờ đang ở trong nha môn, chi bằng ngươi đích thân cầu kiến ông ấy một lần, có lẽ còn có đường xoay chuyển.”

“Được.” Trần Lập trầm giọng đáp.

“Ngươi cứ đợi một lát, ta sẽ đi thông bẩm một tiếng.”

Lưu Văn Đức nói xong, liền vội vàng cầm văn thư đi sâu vào trong huyện nha.

Chẳng bao lâu, Lưu Văn Đức bước nhanh trở về, hạ giọng nói với Trần Lập: “Thế chất, Huyện tôn đại nhân giờ đang ở hậu viện, cho phép ngươi gặp mặt. Theo ta đến đây.”

Trần Lập gật đầu: “Phiền thế thúc dẫn đường.”

Hai người xuyên qua hành lang tiền đường huyện nha, đi vòng qua mấy lớp sân viện, đến một hậu hoa viên vắng vẻ.

Trong vườn có một ao nhỏ, nước trong xanh tĩnh mịch, mấy con cá chép vảy bạc lững lờ bơi lội giữa đám thủy thảo thưa thớt.

Bên bờ ao, một nam tử trung niên chừng ba bốn mươi tuổi, thân hình gầy gò, thân khoác thường phục, đang cầm cần câu, quay lưng về phía họ, lặng lẽ nhìn mặt nước.

Người này chính là Kính Sơn huyện lệnh, Trương Hạc Minh.

Gió nhẹ lướt qua bên bờ ao, mang theo một làn hơi lạnh.

Một luồng áp lực vô hình cực kỳ yếu ớt, nhưng lại ngưng luyện dày đặc như thủy ngân, lặng lẽ lan tỏa, bao trùm quanh thân ông.

Linh cảnh!

Trong lòng Trần Lập chợt dấy lên cảnh báo, nhưng mặt hắn vẫn bình thản không chút gợn sóng.

Hắn thu liễm khí tức, cả người tựa như hóa thành một tảng đá vô tri, hòa mình vào cảnh vật xung quanh, không còn chút khí tức của người luyện võ.

Triều đình văn võ phân trị, trong một huyện, đặt các chức quan văn như huyện thừa, chủ bạ; quan võ như huyện úy, tuần kiểm.

Những tá quan này, đa phần là Văn Cử nhân hoặc Võ Cử nhân bổ khuyết đảm nhiệm. Nhưng huyện lệnh thì phải là tiến sĩ cả hai bảng văn võ mới có thể đảm nhiệm.

Xem ra Thủ Hằng, Thủ Nghiệp nếu muốn tranh đoạt võ cử công danh, ngưỡng cửa Linh cảnh này, rốt cuộc vẫn không thể tránh khỏi…

Trần Lập tâm niệm xoay chuyển như điện, khí tức đã thu liễm đến cực hạn.

“Huyện tôn, Trần Lập đã đến.”

Lưu Văn Đức tiến lên một bước, cúi người bẩm báo.

Huyện lệnh chẳng quay đầu lại, chỉ tùy ý phất tay.

Lưu Văn Đức hiểu ý, lại ra hiệu bằng mắt với Trần Lập, liền lặng lẽ lui sang một bên đứng hầu.

Trần Lập đứng cách sau lưng đối phương vài bước, buông tay đứng thẳng.

Huyện lệnh vẫn chuyên chú nhìn chằm chằm vào phao câu trên mặt nước, tựa như không hề hay biết động tĩnh phía sau.

Thời gian chậm rãi trôi trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió nhẹ lướt qua mặt nước và tiếng chim hót thỉnh thoảng vọng lại từ xa.

Sự im lặng này, bản thân đã mang theo một loại uy áp của bậc bề trên.

Không biết qua bao lâu, phao câu đột nhiên chìm xuống.

Huyện lệnh cổ tay khẽ run, cần câu lập tức căng ra một đường cong uyển chuyển.

Một con cá diếc vảy bạc lấp lánh được kéo lên khỏi mặt nước, dưới ánh mặt trời ra sức vẫy đuôi giãy giụa.

Trương Hạc Minh thành thạo gỡ lưỡi câu, ném cá vào giỏ cá bên cạnh, rồi mới chậm rãi xoay người lại.

Dung mạo ông thanh tú, ánh mắt bình hòa, thậm chí mang theo một nét nho nhã, nhưng Trần Lập lại mẫn cảm bắt được sự sắc bén chợt lóe lên trong sâu thẳm ánh mắt bình hòa kia.

“Ngồi đi.”

Trương Hạc Minh chỉ vào một chiếc ghế đá trống khác bên bờ ao, giọng nói bình thản không chút gợn sóng, không nghe ra hỉ nộ.

“Tạ Huyện tôn đại nhân.”

Trần Lập ngồi xuống theo lời.

Trương Hạc Minh lấy một chiếc khăn vải trắng trên bàn đá, cẩn thận lau tay, ánh mắt rơi trên người Trần Lập, đi thẳng vào vấn đề: “Trần Lập, mấy ngày trước, Đồ Tam Đao đã chết.”

Trong lòng Trần Lập chợt thót lại, không biết đối phương vì sao lại nhắc đến hắn. Nhưng mặt hắn vẫn không chút biến sắc, ánh mắt bình tĩnh nhìn lại Huyện lệnh, lặng lẽ chờ đợi lời tiếp theo.

Trương Hạc Minh bưng chén trà lên, nhẹ nhàng thổi đi lớp bọt, nhấp một ngụm nhỏ, tựa như đang nói về một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

“Kẻ này, chẳng qua là một tên côn đồ vô lại, tội ác chồng chất. Bản quan mới đến Kính Sơn, đã có ý muốn điều tra xử lý. Chỉ là những năm qua, hắn cũng đã làm một vài việc cho nha môn. Thương thuế Kính Sơn huyện khó thu, những kẻ buôn bán rong, ngồi chợ, tên nào tên nấy gian xảo như lươn. Ngạch thuế triều đình định ra, Kính Sơn mỗi năm đều thiếu đến vạn lượng bạc.

Loại người như Đồ Tam Đao, dùng những thủ đoạn không mấy quang minh chính đại, ngược lại có thể thu được không ít bạc, bù đắp chỗ thiếu hụt. Bởi vậy, chỉ cần hắn không giết người, không làm quá đáng, bản quan cũng đành… nhắm một mắt mở một mắt.”

Lời nói ông khẽ ngừng lại, ánh mắt đột nhiên trở nên như thực chất, khóa chặt trên mặt Trần Lập, chợt phát ra một tiếng cười khẽ đầy ẩn ý: “Đáng tiếc thay, lòng người không đáy, rắn muốn nuốt voi, người ta dễ dàng quên mất mình là ai. Hắn tự cho rằng đã leo lên cành cao, liền nảy sinh những ý nghĩ không nên có. Hắn chết… bản quan không bất ngờ, không tiếc nuối, thậm chí…”