TRUYỆN FULL

[Dịch] Cẩm Y Vô Song

Chương 7: Hy vọng giải cổ (1)

Trong tiểu viện xiêu vẹo, sau khi ép mình bình tĩnh lại, bụng Lâm Tuyên lại bắt đầu réo vang.

Trong nhà không còn chút nguyên liệu nấu ăn nào, giờ nấu cơm cũng không kịp nữa, Lâm Tuyên bèn móc từ trong ngực ra mấy mảnh bạc vụn, định ra phố mua chút gì đó để ăn.

Dù trời có sập xuống thì cũng phải lấp đầy bụng trước đã.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Lâm Tuyên toàn thân cứng đờ, tim trong nháy mắt đập thình thịch lên tận cổ họng, tay phải theo bản năng sờ đến chuôi chủy thủ bên hông.

Trải qua bao nguy hiểm dồn dập trong một thời gian ngắn đã khiến cơ thể hắn sinh ra phản ứng tự vệ.

Cửa viện bị người ta đẩy mạnh ra, một bóng người cao lớn vạm vỡ xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Thấy người đến, thần kinh đang căng như dây đàn của Lâm Tuyên lập tức thả lỏng.

"Lâm lão đệ!"

Trương Hổ xách một cái giỏ tre, sải bước đi vào, cười nói: "Ngươi ăn cơm chưa, nương tử nhà ta có hấp ít bánh bao thịt, ta mang cho ngươi mấy cái..."

Cách một khoảng xa đã có mùi thịt thơm nồng xộc thẳng vào mũi.

Bụng đã đói đến không chịu nổi, Lâm Tuyên chẳng buồn khách sáo, vớ lấy một cái bánh bao thịt còn nóng hổi, cắn một miếng thật mạnh.

Nước thịt nóng bỏng hòa cùng hương thơm của bột mì bung tỏa trong miệng, mang lại một cảm giác thỏa mãn gần như hoang dại.

Rõ ràng đây chỉ là món bánh bao nhà làm bình thường nhất, nhưng đối với Lâm Tuyên lúc này, nó lại là thứ ngon nhất trên đời.

Trương Hổ ngồi phịch xuống ghế đá, miệng luyên thuyên không ngớt: "Lâm lão đệ, ngươi không biết đâu, lúc nãy ta đến đây, trên đường gặp được một tuyệt thế mỹ nhân, gương mặt đó, bộ ngực đó, cặp mông đó, vòng eo con ong đó..., chậc chậc, ngươi và Trần Báo không được thấy, thật là đáng tiếc!"

Lâm Tuyên nào có tâm trí nghe Trương Hổ nói gì, một hơi ăn hết bốn cái bánh bao, lúc này mới thoải mái ợ một tiếng.

Lúc này, Trương Hổ lại gãi gãi đầu, có chút thắc mắc hỏi: "Lâm lão đệ, ngươi nói xem, Hồng Thiên thật sự là kẻ phản bội sao? Ta thấy hắn tuy có hơi xấu tính, làm nhục không ít thiếu nữ, dù có bị chém đầu cũng không oan, nhưng hắn không giống loại người thông đồng với giặc bán nước..."

Lâm Tuyên lau miệng, rồi khoác vai Trương Hổ, nói với giọng thấm thía: "Haiz, Hổ ca, ngươi thật quá ngây thơ, biết người biết mặt khó biết lòng, Hồng Thiên kia làm toàn chuyện xấu, gây ra chuyện phản quốc cũng không phải là không thể..."

Nói rồi, Lâm Tuyên chuyển chủ đề, nói tiếp: "Hơn nữa, ta nghe nói có một vài mật thám Nam Chiếu tinh thông cổ thuật, liệu có khả năng là bọn chúng dùng cổ thuật khống chế Hồng Thiên, ép hắn bán mạng cho Nam Chiếu không?"

"Cổ thuật?" Trương Hổ dường như nghĩ tới điều gì, bèn vỗ đùi một cái thật mạnh, nói: "Đúng đúng đúng! Có khả năng này lắm, đám Nam Man đó rất thích giở mấy trò âm hiểm độc ác này, nghe nói một khi đã trúng cổ thuật thì sẽ sống không bằng chết, đến cả hán tử mình đồng da sắt cũng phải van xin tha mạng..."

Lâm Tuyên bất giác sờ lên ngực mình, cảm giác sống không bằng chết lúc nãy vẫn còn in đậm trong ký ức.

Vẻ mặt hắn đúng lúc lộ ra nỗi sợ hãi và lo lắng sâu sắc, hỏi: "Hổ ca, ngươi nói xem, nếu chúng ta bị người của Nam Chiếu hạ cổ thuật, ép chúng ta phản bội Tĩnh Biên Tư, bán mạng cho Nam Chiếu, vậy chúng ta phải làm sao..., Tĩnh Biên Tư có cách giải cổ không?"

"Tĩnh Biên Tư?" Trương Hổ xua tay: "Đừng nghĩ nữa, múa đao vung thương bắt gián điệp thì Tĩnh Biên Tư chúng ta rất giỏi, chứ giải cổ thì chẳng ai biết cả, những kẻ hiểu biết về mấy thứ tà ma ngoại đạo này, ngoài bản thân Nam Chiếu ra thì cũng chỉ có các Đại Vu của Cửu Lê tộc trong Thập Vạn Đại Sơn thôi, nhưng Nam Chiếu chắc chắn sẽ không giúp chúng ta, còn các Đại Vu của Cửu Lê..."

Gã bĩu môi, nói: "Cửu Lê tộc ẩn cư trong Thập Vạn Đại Sơn, rất ít khi tiếp xúc với người ngoài, cho dù ngươi có may mắn gặp được một người, thì cớ gì người ta lại ra tay giúp ngươi?"

Thấy sắc mặt Lâm Tuyên không được tốt, bàn tay to như quạt hương bồ của Trương Hổ vỗ mạnh lên vai Lâm Tuyên, an ủi: "Ha, Lâm lão đệ, đừng tự dọa mình, ngươi lo lắng mấy chuyện vớ vẩn này làm gì? Ta nói cho ngươi biết, cổ trùng đều được cổ sư dùng chính tinh huyết của mình để nuôi dưỡng, quý giá lắm đấy..."

"Người ta dù có muốn hạ cổ thì cũng phải chọn những con cá lớn như Bách hộ đại nhân, Thiên hộ đại nhân, ai lại đi lãng phí thứ quý giá này lên người mấy tiểu kỳ quan quèn như chúng ta, thế chẳng phải là phung phí của báu hay sao!"

Lâm Tuyên thầm cười khổ trong lòng, gặp phải một tên cổ sư Nam Chiếu bị thần kinh, không đi tìm đám quan lớn của Tĩnh Biên Tư mà lại cứ nhằm vào một tiểu kỳ quan như hắn, hắn biết đi tìm ai để nói lý đây?

Cửu Lê tộc, Đại Vu...

Hắn âm thầm ghi nhớ những điều này, cho dù có khó khăn đến đâu, vì cái mạng nhỏ của mình, cũng phải liều một phen.

Để tránh nói nhiều lỡ lời, Lâm Tuyên không hỏi Trương Hổ cụ thể về chuyện Phệ Tâm Cổ.

Cho dù trong Tĩnh Biên Tư có người giải được Phệ Tâm Cổ trong người hắn, Lâm Tuyên cũng không thể tìm họ.

Làm như vậy, chẳng phải là tự nhận mình là mật thám của Nam Chiếu hay sao?

Dù sao thì, các cổ sư của Nam Chiếu cũng không rảnh rỗi đến mức đi hạ cổ lên một tiểu kỳ quan của Tĩnh Biên Tư.

Chuyện giải cổ, chỉ có thể tính kế lâu dài.