Đêm đã khuya.
Bên trong căn phòng, Lâm Tuyên ngồi ngay ngắn trước bàn.
Trên bàn trước mặt hắn bày một đống chai lọ, bên trong là đủ loại bột và cao.
Hắc bào nhân hiển nhiên là đã có chuẩn bị, những chai lọ này đều do y mang đến.
Hắc bào nhân đứng sau lưng hắn, ra lệnh: “Nhắm mắt lại, khi nào ta cho mở thì mới được mở.”
Lâm Tuyên ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Hắc bào nhân liếc hắn một cái, lúc này mới cởi đôi găng tay lụa màu đen, để lộ ra một đôi bàn tay thon dài, trắng nõn không tì vết.
Y dùng đầu ngón tay chấm một ít bột trong chai lọ, nhẹ nhàng thoa lên má, trán và cằm của Lâm Tuyên.
Động tác của hắc bào nhân vô cùng thành thục, đầu ngón tay hoặc điểm, hoặc miết, hoặc xoa, tựa như đang điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật.
Lâm Tuyên chỉ cảm thấy một cảm giác trơn mịn và hơi lành lạnh, hắn rất muốn mở mắt ra, nhưng nghĩ đến sự tàn nhẫn của hắc bào nhân, hắn đành phải đè nén suy nghĩ này.
Trong căn phòng đêm khuya, chỉ có tiếng hít thở hơi nặng nề của Lâm Tuyên, và tiếng ma sát rất nhỏ khi ngón tay của hắc bào nhân lướt trên da hắn.
Thời gian chậm rãi trôi đi trong bóng tối, mỗi một giây đều có vẻ dài đằng đẵng.
Không biết đã qua bao lâu, động tác của hắc bào nhân cuối cùng cũng dừng lại.
Một lát sau, giọng của y vang lên: “Mở mắt ra.”
Lâm Tuyên mở mắt ra, chiếc gương đồng vốn đặt ở góc bàn không biết từ lúc nào đã được dời đến trước mặt hắn.
Ánh mắt hắn rơi trên mặt gương, vẻ mặt đột nhiên cứng đờ.
Thứ hiện ra trong gương đồng là một gương mặt hoàn toàn xa lạ!
Mày như núi xa ẩn hiện trong sương, mắt tựa sóng nước mùa thu, mũi ngọc thanh tú, môi như son điểm, da thịt mịn màng trắng nõn, ánh lên một lớp quang trạch mông lung, mấy sợi tóc mềm mại rủ xuống bên thái dương, càng tăng thêm vài phần dáng vẻ thướt tha yếu ớt của liễu rủ trong gió.
Người trong gương đẹp đến kinh tâm động phách, mang một vẻ thanh cao lạnh lùng không nhiễm khói lửa nhân gian, nhưng lại vô tình toát ra vài phần mị ý câu hồn đoạt phách.
Lâm Tuyên toàn thân run lên, lộ ra vẻ mặt như gặp phải ma.
Vẻ mặt của mỹ nhân trong gương cũng giống như gặp phải ma.
Cổ họng Lâm Tuyên khó khăn động đậy, nuốt một ngụm nước bọt.
Trong đường nét mày mắt của mỹ nhân kia, vẫn còn có thể lờ mờ tìm thấy một chút bóng dáng của mình, nhưng toàn bộ ngoại hình, khí chất, thậm chí cả cốt tướng đều đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Hắc bào nhân ném cho Lâm Tuyên một cuốn sách nhỏ, thản nhiên nói: “Thuật dịch dung là bản lĩnh căn cơ để mật thám an thân lập mệnh, ngày thường ngươi hãy luyện tập nhiều hơn, đợi đến khi nào ngươi có thể dịch dung đến trình độ này thì có thể xuất sư…”
Nhìn mỹ nhân trong gương, trong lòng Lâm Tuyên tràn đầy kinh ngạc.
Sau khi được hắc bào nhân dịch dung, đừng nói là người không quen biết, ngay cả chính hắn cũng không nhận ra mình.
Lâm Tuyên chắp tay ôm quyền, trầm giọng nói: “Dạ.”
Giọng của hắn trầm thấp bình ổn, hoàn toàn không hợp với gương mặt tuyệt mỹ này.
Hắc bào nhân khẽ nhíu mày, liếc hắn một cái rồi thản nhiên nói: “Mở miệng ra.”
Lâm Tuyên ngẩn ra một lúc, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng.
Hắc bào nhân giơ tay lên, Lâm Tuyên chỉ cảm thấy có thứ gì đó bay vào miệng mình.
Thứ đó vừa vào miệng đã tan ra, hóa thành một luồng hơi ấm nóng bỏng trượt xuống cổ họng.
Gần như ngay khoảnh khắc nuốt xuống, một cảm giác kỳ lạ dâng lên từ cổ họng, tựa như có vô số sợi lông vũ nhỏ bé đang nhẹ nhàng cào vào cổ họng hắn, Lâm Tuyên không nhịn được mà ho nhẹ một tiếng.
“Khụ…”
Tiếng ho nhẹ này khiến cơ thể Lâm Tuyên lại cứng đờ lần nữa.
Âm thanh này mềm mại, uyển chuyển, mang theo một chút khàn khàn lười biếng, hoàn toàn là giọng của một nữ tử…
Hắn kinh ngạc nhìn hắc bào nhân, muốn mở miệng hỏi, lại phát hiện giọng nói phát ra vẫn là giọng nữ kiều mị đó: “Đại nhân, đây, đây là…”
Hắc bào nhân khoanh tay trước ngực, như đang thưởng thức một tác phẩm vừa ý, thản nhiên nói: “Đây là ‘Huyễn Âm Hoàn’, sau khi uống có thể thay đổi giọng nói, dược hiệu kéo dài khoảng hai canh giờ…”
Hắc bào nhân buông tay xuống, nói: “Đêm nay đến đây thôi, những thứ này để lại cho ngươi, nhớ luyện tập nhiều hơn…”
Lâm Tuyên ôm quyền nói: “Dạ.”
Nhìn theo bóng dáng của hắc bào nhân biến mất, Lâm Tuyên nhìn ‘mỹ nhân’ trong gương, khe khẽ thở dài.
Hắc bào nhân này rõ ràng là đang bồi dưỡng hắn thành một mật thám thực thụ.
Hắn và Nam Chiếu đã bị trói buộc ngày càng sâu sắc.
Mà khi hắn càng lún càng sâu, sau này muốn thoát thân cũng sẽ càng thêm khó khăn.
Tạm thời gạt những suy nghĩ này ra sau đầu, Lâm Tuyên chậm rãi mở cuốn sách nhỏ mà hắc bào nhân đã ném cho hắn.
Không nói đến những thứ khác, thuật dịch dung này quả thực rất lợi hại.
Kỹ năng nhiều không áp thân, học thêm một bản lĩnh cũng không có gì xấu.
Lật từng trang sách, Lâm Tuyên phát hiện, thuật dịch dung của Nam Chiếu không hoàn toàn là thuật hóa trang cao siêu, hay nói đúng hơn, thuật hóa trang chỉ là nền tảng.
Trên cuốn sách này còn đề cập đến một loại võ học công pháp tên là 《Vạn Tượng Chân Giải》.
Công pháp này không có khả năng tấn công và phòng ngự, nhưng lại có thể khống chế chính xác xương cốt, cơ bắp, da thịt và các tổ chức khác trên cơ thể, nếu luyện 《Vạn Tượng Chân Giải》 đến đại thành thì có thể thay đổi hình dáng khuôn mặt trong nháy mắt, đây chính là cảnh giới cao nhất của thuật dịch dung.