Sau khi tan buổi trực, Lâm Tuyên cùng Trương Hổ và Trần Báo về nhà.
Hai người họ đến để ăn chực.
Kể từ khi nếm thử tài nấu nướng của Lâm Tuyên, hai người họ liền trở thành khách quen của tiểu viện này.
Lâm Tuyên cũng không bài xích chuyện này. Hắn vốn cô độc một mình đến thế giới này, sự ồn ào náo nhiệt trên bàn ăn chính là niềm an ủi hiếm có đối với hắn.
Có A La phụ giúp, nửa canh giờ sau, cơm canh đã được dọn lên bàn, hương thơm ngào ngạt.
Trương Hổ đã không thể chờ đợi được nữa, vội vàng và mấy miếng cơm, rồi bỗng nhớ ra điều gì đó, bèn dừng đũa nhìn Lâm Tuyên: "Phải rồi Lâm lão đệ, hôm nay ngươi đến phòng làm việc của Ngô Bách Hộ làm gì thế?"
Lâm Tuyên không giấu giếm, đáp: "Tặng lễ."
"Cái gì!"
Trương Hổ nghe vậy, đôi đũa trong tay "cạch" một tiếng rơi xuống bàn, gã trợn tròn mắt, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm Lâm Tuyên, "Tặng... tặng lễ? Ngươi tặng lễ cho cái tên họ Ngô đó?"
Trần Báo cũng ngạc nhiên nhìn Lâm Tuyên một cái, chuyện này không giống với phong cách của hắn.
Lâm Tuyên nuốt thức ăn trong miệng xuống, giọng điệu vẫn bình thản, giải thích: "Suy cho cùng chúng ta vẫn phải làm việc ở Tĩnh Biên Tư. Hiện giờ ở Tĩnh Biên Tư, Ngô Bách Hộ một tay che trời, hòa hoãn mối quan hệ với gã, đối với chúng ta không có hại."
Vẻ kinh ngạc trên mặt Trương Hổ dần tan biến, thay vào đó là một biểu cảm phức tạp.
Gã nhìn Lâm Tuyên, đôi môi mấp máy dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.
Lúc này, A La vốn đang yên lặng ăn cơm cũng đặt đũa xuống, nàng nhìn Lâm Tuyên, rồi lại nhìn Trương Hổ, nhẹ giọng nói: "Trương đại ca, ta thấy Lâm đại ca làm vậy không sai đâu, quan lớn hơn một cấp cũng đủ đè chết người rồi. Không xây dựng quan hệ tốt với Bách Hộ đại nhân, lỡ lần sau ngài ấy lại phái các huynh đi làm nhiệm vụ nguy hiểm thì phải làm sao..."
Trương Hổ thở dài, không nói thêm gì nữa.
Khoảng thời gian trước, gã và Trần Báo đã bị Ngô Bách Hộ giày vò cho đủ khổ.
Nếu không có Lâm Tuyên, e rằng hai người họ đã sớm từ quan rồi.
Gã có thể hiểu được sự thay đổi của Lâm Tuyên.
Dù sao thì, lần trước gã bị phái đi hòa giải tranh chấp giữa hai sơn trại, đúng là đã phải đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng.
Do dự một lát, gã nhìn Lâm Tuyên, hỏi: "Ngươi nói xem, ta và Trần Báo có cần phải tặng chút gì cho Ngô Bách Hộ không?"
Lâm Tuyên lắc đầu, nói: "Không cần đâu. Trong mắt Ngô Bách Hộ, ba chúng ta là một phe. Ta tặng rồi, cũng coi như các ngươi đã tặng..."
Với chút bổng lộc ít ỏi của Trương Hổ và Trần Báo, đồ quý giá thì không tặng nổi, mà đồ quá rẻ tiền lại chẳng có ý nghĩa gì.
Huống chi, mấy ngày nay, Ngô Bách Hộ đã không còn nhằm vào họ nữa.
Bọn họ không phải là Lâm Tuyên, sau lưng không có mật thám Nam Chiếu ép buộc, cũng không cần phải dò la tin tức cơ mật, cứ yên ổn làm tiểu Kỳ Quan của mình là được rồi.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tuyên vừa đến Tĩnh Biên Tư đã bị Ngô Bách Hộ triệu kiến.
Ở cửa phòng làm việc của Ngô Bách Hộ, Lâm Tuyên trông thấy một người.
Kẻ này có thân hình thấp lùn, bộ chế phục Kỳ Quan oai phong mặc trên người gã trông có phần kệch cỡm.
Khi thấy Lâm Tuyên, gã đàn ông đó nhếch mép, hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi.
Lâm Tuyên nhanh chóng lục lại ký ức về người này.
Hoàng Nhạc, từng là Tĩnh Biên Vệ dưới trướng Lâm Tuyên, vì tội cưỡng đoạt phí bảo kê của tiểu thương nên đã bị Lâm Tuyên trừng phạt, sau đó được Ngô Bách Hộ điều đi nơi khác.
Mấy ngày trước, Hoàng Nhạc đã đột phá Trấn Nhạc Công tầng thứ hai, tiến vào Bát phẩm.
Không ngờ gã lại được thăng làm Kỳ Quan nhanh đến vậy.
Ở Tĩnh Biên Tư, võ giả Bát phẩm chỉ mới có tư cách để trở thành Kỳ Quan.
Muốn chính thức trở thành Kỳ Quan, còn phải tích lũy công lao, chờ đợi thâm niên.
Trong Tĩnh Biên Tư, người có thực lực Bát phẩm nhưng vẫn chỉ là Tĩnh Biên Vệ bình thường, nói không có mười người thì cũng phải có tám người.
Xem ra lời đồn không sai, Hoàng Nhạc thăng chức nhanh như vậy, chắc chắn đã đút lót cho Ngô Bách Hộ không ít lợi lộc.
Không biết đã qua bao lâu, giọng nói của Ngô Bách Hộ từ trong phòng làm việc vọng ra: "Vào đi."
Hai người bước vào phòng, đồng thời chắp tay: "Tham kiến Bách Hộ đại nhân."
Ngô Bách Hộ ngồi ngay ngắn sau bàn án, trên mặt nở nụ cười hòa nhã, ánh mắt lướt qua hai người rồi cất lời: "Đến cả rồi à, ngồi đi."
Lâm Tuyên và Hoàng Nhạc nghe lời ngồi xuống ghế ở hai bên, Ngô Bách Hộ nhấp một ngụm trà rồi nói: "Gọi các ngươi đến sớm như vậy, là có một việc muốn giao cho hai ngươi đi làm."
Hoàng Nhạc vội vàng đứng dậy, khom người nói: "Tất cả xin nghe theo sự sắp xếp của Bách Hộ đại nhân!"
Lâm Tuyên liếc nhìn gã một cái, không có động tĩnh gì.
Ngô Bách Hộ đặt chén trà xuống, nói: "Thương hiệu Long Xương Ký có một lô dược liệu cần vận chuyển đến Định Châu. Quãng đường tuy không quá xa, nhưng gần đây biên cảnh không yên ổn, thỉnh thoảng có sơn tặc cướp bóc. Quản sự của thương đội đã tìm đến bản quan, hy vọng Tĩnh Biên Tư có thể phái người tài giỏi đi theo hộ tống, đảm bảo không có bất kỳ sai sót nào."
Gã nhìn hai người, cất lời: "Chuyến này đi theo quan đạo, hộ vệ của thương đội cũng có chút thực lực. Người của Tĩnh Biên Tư chúng ta chủ yếu đóng vai trò răn đe, bọn tiểu tặc tầm thường thấy cờ hiệu của Tĩnh Biên Tư ta, tự nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lâm Tuyên ngươi làm việc ổn thỏa, còn Hoàng Nhạc cũng là Kỳ Quan mới nhậm chức, đang cần rèn luyện. Chuyến đi này, giao cho hai ngươi phụ trách."