TRUYỆN FULL

[Dịch] Cẩm Y Vô Song

Chương 43: Lấy lòng theo sở thích (1)

Ba bình Thối cốt dịch vốn thuộc về mình bị chiếm mất hai, Lâm Tuyên tuy phẫn uất nhưng cũng đành bất lực.

Hắn chỉ là một Kỳ quan nhỏ nhoi, lẽ nào còn dám kháng cáo?

Có lẽ trong nha môn mà hắn kháng cáo, cũng có bàn tay đen đã cắt xén phần thưởng của hắn.

Chỉ đành tự nhận mình đen đủi.

Hắc bào nhân lại lên tiếng, giọng điệu mang theo vẻ châm chọc nhàn nhạt: "Quan trường Ung Quốc rốt cuộc đen tối đến mức nào, sau này ngươi sẽ từ từ biết được..."

Tuy Lâm Tuyên mới đến đây không lâu, nhưng sự đen tối của chốn quan trường, hắn quả thực đã thấm thía sâu sắc.

Lúc này, chỉ nghe Hắc bào nhân lại cất lời, giọng thản nhiên: "Gần đây, ngươi có dò la được tin tình báo hữu dụng nào không?"

Lâm Tuyên lắc đầu, đáp: "Không có, Ngô Bách Hộ mấy ngày nay tuy không còn làm khó ta, nhưng cũng không tin tưởng ta, một vài nhiệm vụ quan trọng, Ngô Bách Hộ chỉ giao cho tâm phúc của gã làm."

Hắc bào nhân cười lạnh một tiếng: "Xem ra, ngươi vẫn chưa để lời của ta vào lòng..."

Lâm Tuyên nghe ra sự lạnh lẽo trong lời nói của y, tim chợt thắt lại, lập tức nói: "Đại nhân, ta thật sự..."

Hắc bào nhân giơ tay lên, lạnh lùng nói: "Ngươi không cần giải thích, ta cũng không nghe ngươi giải thích."

Y nhìn về phía Lâm Tuyên, dưới chiếc mặt nạ ác quỷ dữ tợn kia, hai luồng ánh mắt sắc lạnh chiếu ra, giọng điệu cũng lạnh lẽo vô cùng: "Nể tình ngươi hai lần lập công, ta cho ngươi thêm nửa tháng nữa, trong nửa tháng này, nếu ngươi còn ba lòng hai dạ, không chịu làm việc cho chúng ta, ta không ngại để ngươi nếm lại mùi vị cổ trùng gặm tim đâu..."

Lâm Tuyên bất giác đưa tay sờ lên ngực, nhớ lại nỗi đau sống không bằng chết lần trước, trán hắn rịn ra vài giọt mồ hôi lạnh.

Gần đây, thái độ của Hắc bào nhân đối với hắn có phần hòa hoãn, vậy mà lại khiến Lâm Tuyên quên mất sự tàn độc của y.

Người này không chỉ thủ đoạn hiểm độc, mà còn thấu hiểu những toan tính nhỏ nhen của hắn.

Y nói không sai, đối với Nam Chiếu, Lâm Tuyên quả thực ba lòng hai dạ, không nghĩ sẽ hết lòng làm việc cho họ, chỉ muốn vơ vét lợi lộc...

Đối diện với hai luồng ánh mắt sắc bén kia, hắn có cảm giác như mình đang lơ là thì bị bắt tại trận.

Hắc bào nhân lạnh lùng liếc hắn một cái: "Ngươi liệu mà làm!"

Để lại câu nói đó, y liền phất tay áo, biến mất trong bóng tối ngoài cửa.

Lâm Tuyên từ từ đóng cửa lại, rồi dựa lưng vào cửa, thở phào một hơi thật dài.

Mật thám cao cấp của Nam Chiếu, quả nhiên không dễ lừa gạt...

Xem ra, hắn phải làm gì đó rồi...

Đêm đó, Lâm Tuyên thao thức suốt đêm.

Trời vừa rạng sáng, Lâm Tuyên đi ra sân, dùng nước giếng lạnh rửa mặt, cả người tỉnh táo hơn nhiều.

Hắc bào nhân kia rõ ràng là kẻ không nói lý lẽ, chỉ nhìn kết quả, không hỏi nguyên nhân.

Nếu không muốn chịu đựng nỗi đau cổ trùng gặm tim một lần nữa, Lâm Tuyên chỉ có thể làm theo lời y, trước tiên phải cung cấp một vài tin tình báo có giá trị.

Vấn đề hiện tại là, Ngô Bách Hộ với tư cách là Bách hộ duy nhất của Tĩnh Biên Ty Tư Châu, một tay nắm giữ mọi hoạt động tình báo, nếu không phải tâm phúc của gã thì đừng hòng tiếp cận được những cơ mật cốt lõi.

Muốn tiếp cận tin tức có giá trị, trước hết phải có được lòng tin của Ngô Bách Hộ.

May thay, lăn lộn trong chốn quan trường mấy năm nay, đối với việc làm thế nào để lấy được lòng tin của cấp trên, Lâm Tuyên cũng có chút kinh nghiệm...

Ra khỏi nhà, Lâm Tuyên không đi thẳng đến Tĩnh Biên Ty mà gõ cửa sân nhà bên cạnh.

Một lát sau, cánh cửa sân "két" một tiếng, từ bên trong từ từ hé ra một khe hở.

A La dụi đôi mắt ngái ngủ, mái tóc đen dài có chút rối bời xõa tung, có lẽ nàng vẫn chưa dậy, chỉ dùng một chiếc áo choàng khoác lên người.

Chiếc áo choàng rộng thùng thình bao bọc lấy thân thể nàng, chỉ có cổ áo hơi mở, để lộ ra một đoạn cổ trắng nõn mịn màng và xương quai xanh tinh xảo.

A La dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, nhìn Lâm Tuyên, vừa ngáp vừa hỏi: "Lâm đại ca, sao sớm vậy, có chuyện gì thế?"

Ánh mắt Lâm Tuyên bất giác lướt nhanh qua cổ áo nàng, rồi lập tức dời đi, nói: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là báo với nàng một tiếng, hôm nay không cần mua thức ăn nữa, buổi trưa ta chắc không có thời gian về nấu cơm, bữa tối cũng không chắc, mấy ngày tới, có lẽ sẽ rất ít có cơ hội về nhà nấu cơm..."

"Hả?"

Đôi mắt đẹp của A La đột nhiên mở to, vẻ ngái ngủ còn sót lại lập tức bị sự kinh ngạc thay thế, nàng bất giác nắm chặt mép áo choàng, giọng nói có chút gấp gáp: "Vì... vì sao? Tiền thức ăn ta đưa không đủ sao? Lâm đại ca, tiền mua thức ăn ta có thể tự mình lo liệu!"

Lâm Tuyên lắc đầu, nói: "Nàng hiểu lầm rồi, là thời gian tới Tĩnh Biên Ty có rất nhiều việc phải làm, ta chắc sẽ không có thời gian về nấu cơm, nàng thử hỏi Vương thẩm hoặc Lý tẩu nhà bên cạnh xem có thể ăn chung được không..."

Áp lực mà Hắc bào nhân gây ra quá lớn, Lâm Tuyên không thể tiếp tục chểnh mảng như trước.

Ít nhất cũng phải tỏ ra mình đang nỗ lực làm việc.

A La nghe vậy, sững người tại chỗ.

Vẻ mặt nàng, có sự ngỡ ngàng không lường trước được, có sự thất vọng khi mong đợi tan vỡ, và cả một tia hối hận gần như không thể nhận ra...

“Nhưng… ta thích cơm huynh nấu cơ!”