TRUYỆN FULL

[Dịch] Cẩm Y Vô Song

Chương 41: Thưởng (1)

Bên trong tiểu viện, Lâm Tuyên đang tu luyện.

Trấn Nhạc Công tầng thứ hai, hắn vẫn đang ở giai đoạn tu hành sơ kỳ.

Với tư chất vốn có của hắn, phải mất ba năm mới miễn cưỡng tu luyện Trấn Nhạc Công tầng thứ nhất đến đỉnh phong, tư chất thật sự không thể xem là tốt, mà độ khó tu luyện của mỗi tầng Trấn Nhạc Công gần như tăng lên gấp bội.

Từ thời gian tu luyện tầng thứ nhất, liền có thể đoán được đại khái tốc độ tu luyện sau này.

Trong tình huống bình thường, hắn cần tu luyện sáu năm mới có thể tu luyện tầng thứ hai đến viên mãn.

May mà hắn không bình thường.

Tinh thần lực cường đại giúp hắn có thể dẫn động thiên địa nguyên khí tôi luyện thân thể một lần trong thời gian cực ngắn.

Lâm Tuyên đang giữ vững tư thế Bàn Thạch Trang thì cửa viện bị người đẩy ra từ bên ngoài, một bóng người bước vào.

A La tay xách một giỏ rau, mỉm cười duyên dáng với Lâm Tuyên, nói: “Lâm đại ca, rau hôm nay muội mua về rồi.”

Lâm Tuyên gật đầu, nói: “Ngươi cứ để vào nhà bếp đi.”

A La vuốt lại mấy sợi tóc, nói: “Vậy muội đi thái rau trước đây.”

Lâm Tuyên và vị hàng xóm xinh đẹp này đã góp gạo thổi cơm chung được mấy ngày rồi.

Sau khi bàn bạc, hai người đã thống nhất, tất cả chi phí liên quan đến ăn uống đều chia đôi, chi tiêu trong ngày sẽ thanh toán ngay trong ngày, tránh khả năng xảy ra tranh chấp về tiền bạc.

Đối với hai nam nữ đơn thân mà nói, đây là một ý kiến không tồi.

Không chỉ giảm bớt chi tiêu, mà còn tránh được vấn đề nấu cơm một mình rất bất tiện.

Còn đối với bản thân Lâm Tuyên, lúc ăn cơm có một cô nương xinh đẹp ngồi đối diện, tâm trạng phiền muộn cũng sẽ tốt hơn một chút.

Hơn nữa ăn cơm xong còn không cần hắn rửa bát.

Sau mấy ngày chung sống, Lâm Tuyên đã có hiểu biết nhất định về A La.

Theo lời nàng nói, sau khi phụ mẫu bệnh mất, nàng đến Tư châu để nương tựa họ hàng.

Nào ngờ tìm người thân không được, lộ phí trên người cũng chẳng còn lại bao nhiêu, không đủ để quay về, đành phải thuê một căn nhà, tạm thời ổn định, sống qua ngày bằng việc bày sạp bán bánh ngọt ở đầu đường.

Ban đầu mạo muội tìm Lâm Tuyên góp gạo thổi cơm chung, cũng là hành động bất đắc dĩ vì trong túi không còn tiền.

So với A La, Lâm Tuyên xem như có chút của cải.

Bổng lộc hằng tháng của kỳ quan Tĩnh Biên Tư là ba lạng bạc, tính cả một chút tích cóp trước đây của hắn, phí ủy quyền “Tân Diêm Pháp”, tiền bồi thường của nha môn, số bạc trong tay hắn đã có hơn một nghìn hai trăm lạng, đó là còn chưa tính hoa hồng mỗi tháng của Điền gia…

Nếu không có mối đe dọa đến từ Nam Chiếu, Lâm Tuyên hoàn toàn có thể làm như lời Trần bách hộ nói, từ quan, sống một cuộc đời vô cùng tiêu dao tự tại.

Tuy A La gọi hắn là “Lâm đại ca”, nhưng thực ra năm nay nàng đã mười chín tuổi, còn lớn hơn Lâm Tuyên một tuổi.

Góp gạo thổi cơm chung với người lạ, ban đầu Lâm Tuyên có chút gượng gạo, A La cũng là người có tính cách tương đối hướng nội.

Nhưng qua mấy ngày chung sống, hai người đã quen thân hơn.

Lâm Tuyên cũng đã quen với việc có người cùng ăn cơm.

Trên bàn cơm, Lâm Tuyên suy nghĩ một lúc, rồi nhìn A La, mở lời: “Nếu ngươi muốn về nhà thì có thể lấy chút lộ phí từ chỗ ta.”

Dù quen biết chưa lâu, Lâm Tuyên vẫn muốn giúp đỡ cô nương đáng thương này.

A La khẽ cười, nói: “Vẫn là không cần đâu, muội sợ mình không trả nổi.”

Lâm Tuyên lắc đầu, nói: “Cứ coi như ta tặng cho ngươi, không cần trả lại.”

A La cúi đầu, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Phụ mẫu qua đời rồi, muội đã không còn nhà nữa, ở đâu cũng như nhau cả. Hơn nữa cho dù có quay về, cũng sẽ bị họ hàng ở quê nhà ép gả chồng, thay vì để bọn họ bán được giá, chi bằng ở lại đây…”

Lâm Tuyên nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa.

Nàng phận nữ nhi, lại xinh đẹp như vậy, trong hoàn cảnh phụ mẫu đều đã qua đời, khả năng bị người ta chiếm đoạt hết gia sản là rất lớn.

Hắn vốn dĩ muốn tôn trọng ý muốn của A La, nếu nàng đã không muốn quay về, hắn cũng không cần phải nói nhiều.

Vừa ăn cơm xong với A La, một bóng người gõ cửa rồi bước vào sân.

Vừa bước vào sân, gã lập tức cúi gập người với Lâm Tuyên, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Lâm tiểu kỳ, Ngô bách hộ mời ngài đến nha môn một chuyến, ngài xem bây giờ có tiện không?”

Tên thư lại chạy việc của Tĩnh Biên Tư này đã không còn vẻ ngạo mạn như lần trước, cách xưng hô với Lâm Tuyên cũng đổi từ “Lâm Tuyên” thành “Lâm tiểu kỳ”.

Nịnh trên nạt dưới, đó là lẽ thường tình.

A La ngoan ngoãn nói: “Lâm đại ca, huynh cứ đi lo việc công đi, ở đây cứ để muội dọn dẹp.”

Lâm Tuyên chỉ lạnh nhạt liếc nhìn tên thư lại một cái, gật đầu: “Đi thôi.”

Một lát sau, Tĩnh Biên Tư.

Bên trong trực phòng của Ngô bách hộ.

Lâm Tuyên vừa bước vào trực phòng, Ngô bách hộ liền lập tức đứng dậy từ sau bàn làm việc, bước ra nói: “Lâm tiểu kỳ đến rồi à, mau ngồi, mau ngồi.”

Vừa mời Lâm Tuyên ngồi xuống, Ngô bách hộ đã mặt mày hớn hở: “Chúc mừng ngươi, lần trước ngươi hiến tặng Tân Diêm Pháp, có công với nước, có lợi cho dân, phần thưởng của triều đình đã đến rồi…”

Lâm Tuyên nghe vậy, trong lòng khẽ động.

Không biết phần thưởng của triều đình sẽ là gì đây?

Ngô bách hộ cầm một chiếc hộp gấm cỡ bằng bàn tay trên bàn lên, đưa cho Lâm Tuyên, nói: “Mở ra xem đi.”