TRUYỆN FULL

[Dịch] Cẩm Y Vô Song

Chương 39: Đêm khuya chuyện trò nơi thâm cung (1)

Trong tiểu viện.

Trương Hổ nhìn A La, cười hỏi: “Thế nào, A La muội tử, tay nghề của Lâm lão đệ ta không tệ chứ?”

A La gắp một miếng thịt cá trắng nõn, thật lòng tán thưởng: “Tài nấu nướng của Lâm đại ca quả là tuyệt diệu, món ăn còn ngon hơn cả đầu bếp trong tửu lâu, ta chưa từng được ăn món nào ngon như vậy!”

Trương Hổ cười ha hả, nói: “Sau này cô nương nào gả cho Lâm lão đệ của ta, thật đúng là có phúc!”

Ban đầu A La còn có chút câu nệ, chỉ ăn từng miếng nhỏ, nhưng Trương Hổ trời sinh nhiệt tình, cứ thao thao bất tuyệt, chẳng mấy chốc đã khiến không khí trên bàn ăn trở nên sôi nổi.

“A La muội tử, để ta nói cho muội nghe, vị Lâm lão đệ này của ta lợi hại lắm, vấn đề khó khăn mà triều đình mấy chục năm không giải quyết được, một mình hắn đã xử lý xong, đừng thấy bây giờ hắn chỉ là một tiểu Kỳ Quan, tương lai tiền đồ vô lượng…”

Chủ đề của Trương Hổ luôn vô tình hay hữu ý hướng về Lâm Tuyên.

Đối với đại sự cả đời của huynh đệ, gã rất để tâm.

Vị A La cô nương này vừa xinh đẹp, dáng người lại đẹp, tính tình dịu dàng, bánh ngọt làm ra còn ngon như vậy, quả thực là người bạn đời tốt nhất của Lâm Tuyên.

A La nhìn Lâm Tuyên, vẻ mặt lộ ra sự sùng bái, hai tay nắm lại đặt trước ngực, nói: “Lâm đại ca, huynh lợi hại thật!”

Lâm Tuyên chỉ khách sáo nói: “May mắn, chỉ là may mắn thôi…”

A La nhìn Lâm Tuyên, do dự một lúc, đặt đũa xuống, mang theo chút mong đợi và cẩn trọng hỏi: “Lâm đại ca, ta thấy huynh dường như cũng ở một mình, sau này… sau này ta có thể đến nhà huynh ăn chung được không?”

Dường như sợ Lâm Tuyên hiểu lầm, nàng vội vàng bổ sung: “Ta có thể trả tiền, cơm cho một người, lần nào ta nấu cũng không ngon, nấu ít thì không đủ ăn, nấu nhiều ăn không hết lại hỏng, không biết huynh có tiện không…”

Lâm Tuyên nghe vậy, hơi sững người.

Hắn và vị hàng xóm mới này mới gặp nhau hai lần, vẫn chưa thân thiết đến mức có thể ăn chung.

“Tiện, sao lại không tiện!”

Lâm Tuyên đang định khéo léo từ chối, nhưng hắn còn chưa kịp mở lời, Trương Hổ đã vỗ đùi, thay hắn đồng ý, nói: “Cơm cho hai người dễ nấu hơn, chỉ là thêm một đôi đũa thôi, huynh nói có phải không, Lâm lão đệ…”

Trương Hổ vừa ra sức nháy mắt với Lâm Tuyên, vừa đá nhẹ vào chân hắn dưới bàn.

Lâm Tuyên biết Trương Hổ đang nghĩ gì, Trương Hổ còn quan tâm đến chuyện hôn nhân của hắn hơn cả chính hắn.

Sự đã rồi, Lâm Tuyên cũng khó nói lời từ chối, khẽ gật đầu, nói: “Không có gì bất tiện cả, chỉ cần A La cô nương không chê tài nấu nướng của ta là được.”

Tuy mục đích của Trương Hổ không trong sáng, nhưng câu nói đó của gã không sai, cơm cho hai người quả thực dễ nấu hơn một người rất nhiều, đây cũng là vấn đề khiến Lâm Tuyên đau đầu gần đây.

“Sao có thể chứ!”

Giọng A La mang theo niềm vui không thể kìm nén, đôi mắt lấp lánh nhìn Lâm Tuyên: “Lâm đại ca chịu cho ta ăn cùng, ta vui còn không kịp…”

Bạn ăn chung trong một thời gian sắp tới của Lâm Tuyên cứ thế được quyết định một cách qua loa.

Ăn cơm xong, Trương Hổ và Trần Báo phủi mông rời đi.

Nhìn bàn ăn bừa bộn, Lâm Tuyên bất đắc dĩ lắc đầu.

A La xắn tay áo, quay đầu mỉm cười với Lâm Tuyên, nói: “Lâm đại ca, huynh đi nghỉ đi, để ta dọn dẹp những thứ này.”

Lâm Tuyên cũng xắn tay áo, nói: “Hay là để ta…”

A La đưa hai tay ra, nhẹ nhàng đẩy Lâm Tuyên ra, cười nói: “Hôm nay Lâm đại ca đã mời ta một bữa cơm ngon như vậy, cứ coi như ta báo đáp huynh đi, nếu không, trong lòng ta thực sự áy náy lắm…”

Nói xong, nàng liền cúi người, gọn gàng dọn dẹp bát đũa.

Lâm Tuyên thích nấu ăn, nhưng lại không thích rửa nồi rửa bát.

Nhìn bóng lưng bận rộn trong nhà bếp, trong lòng hắn bắt đầu cảm thấy, có một người bạn ăn chung thế này, dường như cũng không tệ…

A La dọn dẹp bát đũa, lại lau chùi nhà bếp sạch không một hạt bụi, lúc này mới cáo từ rời đi.

Lâm Tuyên đóng cửa viện, trở vào sân, bắt đầu tu luyện Trấn Nhạc Công.

Lần này dâng lên Tân Diêm Pháp, không biết triều đình sẽ có ban thưởng gì, còn phía Nam Chiếu, sẽ có phần thưởng gì đây?

Trong lòng hắn mơ hồ dấy lên chút mong đợi…

Kinh đô.

Màn đêm đen như mực, nhuộm những cụm cung điện nguy nga chỉ còn lại đường nét mơ hồ, chỉ có một đại điện nào đó nơi thâm cung còn hắt ra vài tia nến yếu ớt.

Vạn Thọ Cung.

Vài chiếc đèn cung đình bọc lụa vàng, tỏa ra vầng sáng mờ ảo dịu nhẹ.

Không khí tràn ngập mùi trầm hương thượng hạng, khói bay lượn lờ, vấn vít.

Một bóng người tựa như tượng đá, cúi đầu nghiêm nghị đứng ngoài điện.

Trong đại điện thỉnh thoảng vọng ra một hai tiếng khánh nhẹ, càng làm cho bên ngoài trở nên tĩnh lặng như chết.

“Két…”

Không biết qua bao lâu, cánh cửa điện nặng trịch vẽ hình mây và hạc, lặng lẽ mở ra một khe hở.

Một gương mặt già nua ló ra từ sau cửa, giọng nói bị đè xuống rất thấp, mang theo một vẻ âm u: “Trần đại nhân, bệ hạ cho gọi.”

Chỉ huy sứ Tĩnh Dạ Tư Trần Bỉnh chỉnh lại y quan, cúi người bước vào đại điện.

Trong đại điện ánh sáng lờ mờ, chỉ có vài ngọn đèn trường minh trên ngự án đang lay động những ngọn lửa nhỏ như hạt đậu.

Một bóng người mặc đạo bào rộng rãi quay lưng về phía cửa điện, lặng lẽ đứng trước một lò đồng khổng lồ, thân hình ngài thanh mảnh, mái tóc được búi lên bằng một cây trâm gỗ mun đơn giản, tay chắp sau lưng, đứng yên không động đậy.