Bên trong thành Tư Châu.
Phòng trong của Điền Ký Diêm Phô.
Lâm Tuyên vẫn đang ung dung thưởng trà, Điền Khôn thì sốt ruột đi tới đi lui ở cửa, thỉnh thoảng lại vén rèm cửa, ló đầu nhìn ra ngoài.
Một tràng tiếng bước chân nhẹ nhàng mà mang theo nhịp điệu riêng truyền đến, Điền Thanh Loan đã thay một bộ xiêm y lụa là màu thiên thanh, một chiếc bộ dao điểm thúy khẽ lay động giữa mái tóc mây, càng tôn thêm cho nàng vài phần khí chất dịu dàng, cao quý.
Điền Khôn vội vã hỏi: “Đại tiểu thư, tình hình trong trại thế nào rồi?”
Điền Thanh Loan khẽ gật đầu, nói: “Chúng ta đã thả người, người của Bạch Thạch Trại cũng đã rời đi.”
Điền Khôn thở phào nhẹ nhõm, luôn miệng nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”
“Lâm tiên sinh, để ngài chờ lâu rồi.”
Điền Thanh Loan quay sang Lâm Tuyên, hai tay dâng lên một xấp ngân phiếu, nói: “Đây là một nghìn lượng ngân phiếu, Lâm tiên sinh có thể đến các tiệm đổi tiền ở bất cứ đâu để đổi thành bạc trắng. Dựa theo giao ước giữa đôi bên, trong vòng mười năm, hai thành lợi nhuận từ việc bán muối tinh của Điền gia sẽ thuộc về tiên sinh. Cứ vào ngày rằm hàng tháng, tiên sinh có thể đến tổng tiệm của Điền Ký Diêm Phô ở Tư Châu để nhận…”
Lâm Tuyên nhận lấy ngân phiếu, từ trong tay áo lấy ra một cuốn sổ nhỏ, đưa cho Điền Thanh Loan, nói: “Đây là phương pháp chế muối mới một cách chi tiết, bên trong có đính kèm hình vẽ xây dựng sân phơi muối phân cấp, đại tiểu thư hãy cất cho kỹ.”
Cuốn sổ này là do Lâm Tuyên dựa trên khái niệm sân muối hiện đại để thiết kế ra một phương pháp phơi muối phân cấp, có thể nâng cao đáng kể hiệu suất bay hơi, rút ngắn chu kỳ kết tinh, cộng thêm phương pháp tinh lọc khoa học, có thể dùng ít nước hơn mà vẫn tăng mạnh hiệu suất chế muối, đảm bảo chất lượng của muối ăn thành phẩm.
Điền Thanh Loan nóng lòng mở cuốn sổ ra, với kiến thức của nàng, chỉ cần lướt qua là đã xác định được tính khả thi của phương pháp chế muối mới.
Xung đột giữa Bạch Thạch Trại và Hắc Thạch Trại đã được giải quyết, mục đích của hắn cũng đã đạt được, Lâm Tuyên ôm quyền nói: “Phương pháp chế muối mới đã ghi rất chi tiết trên đây, ta còn có chút chuyện, xin cáo từ trước.”
Điền Thanh Loan cất cuốn sổ, mỉm cười gật đầu: “Ta tiễn Lâm tiên sinh.”
Lâm Tuyên vừa bước ra khỏi phòng trong.
Phía sau, một luồng hương thơm kèm theo kình khí sắc bén lặng lẽ ập tới, đánh thẳng vào sau lưng hắn!
Hắn đột ngột quay người, nắm chặt một nắm đấm trắng nõn đang tấn công mình.
Điền Thanh Loan không hề giãy giụa, mặc cho Lâm Tuyên nắm lấy nắm đấm, trong mắt lộ vẻ đã hiểu rõ, mỉm cười nói: “Trấn Nhạc Công…, Lâm tiên sinh quả nhiên là người của Tĩnh Biên Tư.”
Bị Điền Thanh Loan nhìn thấu thân phận, ánh mắt Lâm Tuyên hơi ngưng lại, nhưng ngay sau đó, hắn vẫn buông tay ra.
Điền Thanh Loan thuận thế thu cổ tay lại, động tác như nước chảy mây trôi, lùi lại nửa bước, cúi người thi lễ, nụ cười vẫn chân thành như cũ: “Lâm tiểu kỳ đừng căng thẳng, Thanh Loan không có ác ý, cho dù ngài có phải là người của Tĩnh Biên Tư hay không, thì cũng đều là quý nhân của Điền gia chúng ta.”
Lâm Tuyên nhìn nàng, ngạc nhiên hỏi: “Điền đại tiểu thư làm sao biết được?”
Điền Thanh Loan nở nụ cười yêu kiều, nói: “Ngày trước khi hai trại chúng ta xung đột, Tĩnh Biên Tư đã sớm đến điều đình rồi, lần này lại chậm chạp không có động tĩnh, Thanh Loan bèn cho người đi dò hỏi một phen, mới biết một vị tiểu kỳ quan của Tĩnh Biên Tư đang bị Ngô Bách Hộ gây khó dễ, được phái tới hòa giải tranh chấp giữa hai trại chúng ta, vị kỳ quan đó tên là Lâm Tuyên, giống hệt tên của Lâm tiên sinh, không thể không khiến Thanh Loan liên tưởng…”
Lâm Tuyên không phủ nhận, nói: “Điền đại tiểu thư quả thật thông minh hơn người.”
Điền Thanh Loan lắc đầu nói: “Thanh Loan nhiều nhất cũng chỉ có chút thông minh vặt, Lâm tiểu kỳ mới là người có tài năng thực sự, mối thù trăm năm giữa hai nhà Điền, Dương lại bị Lâm tiểu kỳ hóa giải dễ dàng như vậy, Thanh Loan vô cùng khâm phục…”
Nàng nhìn Lâm Tuyên, ánh mắt long lanh, giọng nói mang theo vẻ tò mò, hỏi: “Lâm tiểu kỳ tạo ra phương pháp chế muối mới, là vì muốn giải quyết xung đột giữa hai trại chúng ta sao?”
Lâm Tuyên lắc đầu, thành thật nói: “Thật sự là vì muối của nhà các vị đắng quá…
Điền Thanh Loan che miệng cười khẽ, lồng ngực đầy đặn khẽ rung lên: “Lâm tiểu kỳ thật là một người thú vị…”
Rất nhanh, nàng thu lại nụ cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, cúi người thi lễ với Lâm Tuyên: “Phương pháp chế muối mới vô cùng quan trọng đối với tương lai của Điền gia, Thanh Loan và Điền gia vô cùng cảm kích, đêm nay Hắc Thạch Trại mở tiệc, một là để chúc mừng mối thù trăm năm của hai trại được hóa giải, hai là để cảm tạ Lâm tiểu kỳ, không biết Lâm tiểu kỳ có thể nể mặt đến dự không?”
Lâm Tuyên hơi trầm ngâm, tranh chấp giữa hai trại đã được giải quyết, hắn cứ thế trở về phục mệnh là được.
Điền Thanh Loan thấy hắn có vẻ do dự, bèn trêu: “Sao thế, Lâm tiểu kỳ lẽ nào lại sợ tiểu nữ tử này ăn tươi nuốt sống ngài chắc?”
Lâm Tuyên liếc nhìn nàng, vị Điền đại tiểu thư trông có vẻ yếu đuối này, vừa rồi tiện tay thăm dò đã có thực lực Bát phẩm, thực lực thật sự chắc chắn còn mạnh hơn, đâu phải là “tiểu nữ tử” như nàng tự nhận.
Tuy nhiên, nhiệm vụ lần này của hắn là hòa giải tranh chấp hai trại, vẫn nên đến đó một chuyến, để tránh sau này Ngô Bách Hộ lại có cớ để nói.