“Trần đại nhân, cần gì phải phí lời với hắn, giết hết cả bốn tên biết được hành động lần này, chẳng phải gọn gàng hơn sao?”
Một giọng nói khác vang lên từ sau lưng Trần Bách Hộ, một người đàn ông thân hình mập mạp, mặc quan phục cùng kiểu chậm rãi bước vào.
Y có nước da trắng trẻo, cằm hơi nọng, đôi mắt ti hí lóe lên tia sáng sắc bén, chậm rãi đảo qua mấy người đang bị treo trên tường, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trần Bách Hộ, nhàn nhạt nói: “Lỡ như có cá lọt lưới, e rằng sau này sẽ gây ra tổn thất lớn hơn nữa…, Trần đại nhân, ngài thấy sao?”
Trần Bách Hộ mặt lạnh như sương, giọng nói rét buốt: "Bản quan sẽ không bỏ sót một tên phản đồ, nhưng cũng không vu oan cho người tốt. Chuyện này xử trí ra sao là việc của bản quan, không cần Ngô Phó Bách hộ phải nhọc lòng."
Ngô Phó Bách hộ giật giật khóe môi, nở một nụ cười như không cười: "Hạ quan cũng chỉ là có lòng tốt nhắc nhở..."
Trần Bách Hộ không thèm để ý đến y nữa, mày khẽ nhíu lại, dường như đã hạ quyết tâm.
Hắn đưa tay vào trong áo, lấy ra một tấm gương bạc lớn chừng bàn tay, ánh bạc lấp lánh.
Tấm gương này chỉ lớn bằng bàn tay, mặt gương nhẵn bóng như mặt nước phẳng lặng, có thể soi rõ bóng người, mặt sau thì khắc đầy những hoa văn phức tạp huyền ảo, những hoa văn đó ẩn hiện lưu chuyển dưới ánh lửa, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ khiến người ta tâm thần chao đảo, tựa như sắp bị hút vào trong.
Ngô Phó Bách hộ chỉ vừa liếc mắt qua đã cảm thấy tâm thần bất định, trong lòng không khỏi kinh hãi, buột miệng thốt lên: "Vấn Tâm Kính!"
Hoàn hồn lại, y nhìn Trần Bách Hộ, giọng nói chua lè: "Thiên Hộ đại nhân thật sự coi trọng Trần Bách hộ, ngay cả Vấn Tâm Kính cũng giao cho ngươi. Dù là trưởng lão của Cửu Lê bộ lạc, muốn chế tạo một chiếc Vấn Tâm Kính cũng không phải chuyện dễ. Chỉ vì bắt một tên phản đồ mà lãng phí bảo vật thế này, ngươi không thấy tiếc sao?"
Trần Bách Hộ không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm tấm gương bạc trong tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt lưng lạnh lẽo của nó.
Vấn Tâm Kính —— kỳ vật do Cửu Lê bộ lạc dùng thuật linh văn bí truyền rèn nên. Người thường dù tâm chí có kiên định đến đâu, đứng trước Vấn Tâm Kính cũng phải nói ra lời thật lòng.
Bảo vật bậc này tuy không có tác dụng với những cường giả chân chính, nhưng dùng để thẩm vấn vài tiểu kỳ quan thì thừa sức.
Triều đình hằng năm đều phải bỏ ra một cái giá rất lớn để mua Vấn Tâm Kính từ Cửu Lê bộ lạc, chuyên dùng cho những cuộc thẩm vấn tối quan trọng.
Tĩnh Biên Tư trấn giữ vùng biên thùy tây nam của Đại Ung, vừa phải trấn áp các bộ tộc ngang tàng khó thuần ở Tây Nam, vừa phải nghiêm ngặt phòng bị mật thám Nam Chiếu trà trộn vào, cho nên việc thẩm vấn là chuyện thường ngày, mỗi năm đều có định mức Vấn Tâm Kính.
Một chiếc Vấn Tâm Kính, có ba lần sử dụng để buộc người khác phải nói thật.
Sau ba lần, Vấn Tâm Kính sẽ trở thành một tấm gương bạc bình thường.
Vụ án này chỉ có bốn nghi phạm, ba cơ hội, quá đủ rồi...
Hình phòng âm u ẩm ướt, đuốc cháy lách tách, không khí tràn ngập mùi máu tanh và tuyệt vọng.
Trần Bách Hộ tay cầm Vấn Tâm Kính, đi đến bên cạnh một gã tráng hán đối diện Lâm Tuyên, vận chuyển chân khí rót vào trong gương. Linh văn ở mặt sau tấm gương bạc chợt lóe lên, mặt gương tức thì sáng rực một luồng bạch quang dịu nhẹ nhưng không thể kháng cự, bao phủ lấy người nọ.
Ngay khoảnh khắc bị ánh sáng chiếu rọi, vẻ mặt đau đớn giãy giụa của gã tráng hán lập tức đông cứng lại, ánh mắt trở nên trống rỗng mờ mịt, hệt như một con rối gỗ bị rút mất hồn phách.
Trần Bách Hộ trầm giọng hỏi, tiếng nói vang lên đặc biệt rõ ràng trong nhà lao tĩnh lặng: "Trương Hổ, hành động lần này có phải do ngươi tiết lộ không? Ngươi có phải là mật thám của Nam Chiếu?"
Gã tráng hán vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng, chậm rãi đáp: "Không phải."
Trần Bách Hộ nghe vậy, vẻ mặt nghiêm nghị dịu đi đôi chút, khẽ phất tay: "Thả hắn xuống. Kể từ hôm nay, Trương Hổ được nghỉ ngơi nửa tháng, bồi thường nửa năm bổng lộc."
Hai tên sai dịch lập tức tiến lên tháo xiềng xích, dìu Trương Hổ đã kiệt sức xuống.
Trương Hổ gắng gượng ôm quyền, giọng nói khàn khàn yếu ớt: "Đa tạ đại nhân..."
Trần Bách Hộ khẽ gật đầu, ánh mắt chuyển sang người thanh niên gầy gò đang bị treo trên tường, lại thúc động Vấn Tâm Kính, hỏi: "Trần Báo, hành động lần này, có phải ngươi đã tiết lộ cho Nam Chiếu không?"
Bị ánh sáng của Vấn Tâm Kính chiếu rọi, vẻ mặt của người thanh niên gầy gò cũng trở nên đờ đẫn, y chậm rãi lắc đầu, giọng nói không chút gợn sóng: "Không phải ta..."
Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Tuyên và người cuối cùng.
Dưới trướng Trần Bách Hộ, người biết lộ trình hành động ngày hôm qua chỉ có bốn vị tiểu kỳ quan là Trương Hổ, Trần Báo, Lâm Tuyên và Hồng Thiên.
Bây giờ, Trương Hổ và Trần Báo đã được Vấn Tâm Kính chứng minh trong sạch, vậy thì, phản đồ chắc chắn là một trong hai người Lâm Tuyên và Hồng Thiên!
Hồng Thiên đã ngất đi trong lúc tra tấn vừa rồi, Trần Bách Hộ suy nghĩ một lát rồi đi thẳng về phía Lâm Tuyên.
Lưng áo của Lâm Tuyên đã sớm bị mồ hôi lạnh túa ra làm ướt đẫm.
Tuy hắn không biết tấm gương biết phát sáng kia là thứ gì, nhưng nhìn trạng thái có hỏi tất đáp như con rối của hai người vừa rồi khi bị ánh sáng chiếu vào, cùng với sự tin tưởng của Trần Bách Hộ vào kết quả, không nghi ngờ gì nữa, tấm gương này có tác dụng tương tự như máy phát hiện nói dối.
Nếu hắn lòng không có quỷ, thì cũng chẳng sao cả...
Nhưng vấn đề là, trong đầu hắn vừa hiện ra thêm vài đoạn ký ức.
Trong khung cảnh đó, tại một góc tối tăm, "hắn" lén lén lút lút lấy từ trong ngực ra một phong thư, run rẩy đưa cho một bóng người toàn thân trùm trong chiếc áo choàng đen rộng thùng thình, không nhìn rõ mặt mũi, giọng nói run rẩy:
"Đây là lộ trình áp giải Huyền Quang Giáp, ngươi đã nói, sau lần này sẽ buông tha cho ta..."