TRUYỆN FULL

[Dịch] Cẩm Y Vô Song

Chương 18 Hàng xóm mới (2)

Sau khi tan trực, hai người họ bèn ghé tửu lâu mua ít rượu và thức ăn, mang đến nhà Lâm Tuyên để chúc mừng.

Trương Hổ cắn một miếng đùi gà, lại hớp một ngụm rượu, nói với vẻ vô cùng bất ngờ: “Lâm lão đệ, chúc mừng ngươi đã đột phá, không ngờ rằng tên họ Ngô kia lại thật sự phục chức cho ngươi!”

Trần Báo gắp một miếng thức ăn, vẻ mặt không có gì là ngạc nhiên: “Lâm Tuyên vốn là Kỳ quan, chỗ Thiên Hộ đại nhân cũng đã vào sổ, Ngô Bách Hộ lấy cớ thực lực của hắn không đủ để tạm thời miễn chức, cũng coi như có lý do. Nhưng bây giờ Lâm Tuyên đã đột phá, gã không còn cớ gì nữa…”

Trương Hổ nâng chén rượu, cười nói: “Nào, Lâm lão đệ, cạn một chén, chúc mừng ngươi quan phục nguyên chức!”

Ba người cụng ly, uống cạn chén rượu.

Trần Báo đúng lúc lên tiếng, nói: “Nhưng mà cũng đừng mừng vội, mấy ngày nay Ngô Bách Hộ tìm mọi cách gây khó dễ cho chúng ta, chính là muốn chúng ta tự mình từ chức để gã bán chức quan cho người khác, đây là thủ đoạn quen thuộc của gã…”

Trương Hổ có chút bực bội, nốc ừng ực một ngụm rượu lớn, nói: “Từ chức thì từ chức, lão tử thật sự không muốn chịu cái cảnh khốn kiếp này nữa. Trần Báo, Lâm lão đệ, hay là chúng ta cùng nhau đi đi, ta đã nghĩ kỹ rồi, ba chúng ta mở một tiêu cục, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn bây giờ…”

Trần Báo nghe vậy dường như có chút động lòng, rơi vào trầm tư.

Lâm Tuyên thì hoàn toàn không cần phải suy nghĩ đến khả năng này.

Dù hắn có muốn thì gã hắc bào nhân kia cũng sẽ không đồng ý.

“Có ai ở trong không?”

Ngay lúc ba người đang im lặng thì một giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển từ ngoài cửa truyền vào.

Trương Hổ và Trần Báo bất giác ngẩng đầu lên, trong nháy mắt liền nhìn đến ngây người.

Chỉ thấy một nữ tử đang xinh xắn đứng ở cửa, ngó đầu nhìn vào trong sân.

Nàng vận một bộ váy vải giản dị, nhưng khó lòng che giấu được vóc người yểu điệu, làn da trắng hơn tuyết, mày ngài mắt phượng chứa chan ý xuân.

Trên cổ tay nữ tử có đeo một chiếc giỏ tre tinh xảo, thấy trong sân có người, nàng bèn chậm rãi bước vào, nở một nụ cười động lòng người, nói: “Ta tên là A La, vừa mới dọn đến đây, ở ngay sát vách. Tiểu nữ một thân một mình, sau này mong các vị đại ca chiếu cố nhiều hơn. Đây là bánh ngọt do tiểu nữ tự tay làm, tặng các vị đại ca nếm thử…”

Giọng nàng dịu dàng, mang theo vài phần e thẹn.

Trương Hổ nhất thời quên mất mình vẫn đang tức giận, chỉ vào mỹ nhân, kích động nói với Lâm Tuyên: “Lâm lão đệ, là nàng, nàng chính là tuyệt thế mỹ nhân mà hôm đó ta đã nói với ngươi đó!”

Lâm Tuyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Trương Hổ quả thật không hề khoác lác.

Ngực đầy, mông cong, eo thon, cộng thêm gương mặt xinh đẹp kia, vị hàng xóm mới này của hắn tuyệt đối xứng với danh xưng tuyệt thế mỹ nhân, cho dù là những tiên tử nổi danh nhất cũng phải kém sắc vài phần.

A La lấy từ trong giỏ tre ra một hộp bánh ngọt, đặt lên bàn đá trong sân, nói: “Tay nghề của tiểu nữ còn vụng về, mong các vị đại ca đừng chê cười…”

Trương Hổ vội vàng đứng dậy, xoa xoa tay, mặt mày tươi rói: “A La cô nương khách sáo quá! Ta tên Trương Hổ, cứ gọi ta là Hổ ca là được!”

Trần Báo cũng nở một nụ cười hiền lành: “Ta tên Trần Báo, sau này A La cô nương có gặp phải phiền phức gì, cứ việc tìm ta!”

Lâm Tuyên chỉ gật đầu một cách khách sáo, nói: “Lâm Tuyên.”

Ánh mắt A La đảo một vòng, nhẹ nhàng lướt qua mặt ba người, đặc biệt là nhìn Lâm Tuyên thêm một cái, rồi mới duyên dáng thi lễ: “Vâng ạ, Trương đại ca, Trần đại ca, Lâm đại ca, ta còn phải đi thăm hỏi những người hàng xóm khác, không làm phiền các vị nữa…”

Sau khi nữ tử tên A La rời đi, Trương Hổ không thể chờ đợi được nữa mà cầm một miếng bánh nhét vào miệng, vừa ăn vừa nói không rõ lời: “Ngon thật, Trần Báo, Lâm Tuyên, các ngươi cũng nếm thử đi…”

Trần Báo nếm một miếng, khen ngợi: “Tay nghề của vị cô nương này thật không tệ…”

Lúc này, Trương Hổ nhướng mày với Lâm Tuyên, hỏi: “Thế nào, Lâm lão đệ, có suy nghĩ gì không?”

Lâm Tuyên nghi hoặc hỏi: “Suy nghĩ gì?”

Trương Hổ nói: “Đương nhiên là chuyện đại sự hôn nhân rồi, ngươi đã mười tám tuổi mà vẫn chưa có hôn phối. Vị A La cô nương này xinh đẹp như vậy, lại ở một mình, chắc hẳn cũng chưa thành thân, hai người các ngươi thành một đôi thì tốt biết mấy?”

Trần Báo có chút không phục, nói: “Ta cũng chưa có hôn phối, sao ngươi không hỏi ta có suy nghĩ gì?”

“Ngươi?”

Trương Hổ liếc hắn một cái, nói: “Người ta Lâm Tuyên và A La cô nương thành một đôi thì gọi là lang tài nữ mạo, kim đồng ngọc nữ. Còn ngươi với nàng ấy mà thành một đôi thì gọi là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, đến ông trời cũng không đồng ý!”

Trần Báo nhìn Lâm Tuyên, lặng lẽ cúi đầu uống rượu.

Lâm Tuyên xua tay, nói: “Không có suy nghĩ gì, ta tạm thời chưa có ý định thành hôn.”

Cô nương đó quả thật xinh đẹp, nhưng tính mạng của hắn vẫn còn bị người khác nắm chặt trong tay, đâu có tâm tư để nghĩ đến chuyện này?

Cho dù có muốn thành gia lập nghiệp ở thế giới này, thì cũng phải đợi đến khi hắn giải quyết xong mọi nguy cơ bên cạnh, có thể sống một cuộc sống yên ổn đã…