TRUYỆN FULL

[Dịch] Cẩm Y Vô Song

Chương 14: Gặp lại hắc bào nhân (2)

Dùng câu "da đồng xương sắt" để hình dung hai tầng đầu của Trấn Nhạc Công là thích hợp nhất.

Lâm Tuyên tu luyện suốt một canh giờ, cho đến khi kiệt sức, không thể đứng vững được nữa mới dừng lại.

Hắn nỗ lực như vậy không phải để được phục chức.

Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, chỉ khi có đủ thực lực mới có thể nắm chắc vận mệnh trong tay mình.

Hắn còn đặc biệt mua một cái thùng tắm, sau khi tu luyện xong, thoải mái ngâm mình trong nước nóng có thể giảm bớt một phần mệt mỏi.

Ba ngày nhanh chóng trôi qua.

Kỳ nghỉ kết thúc, Lâm Tuyên lập tức đến phòng gác cổng trình diện.

Trách nhiệm ở phòng gác cổng so với Kỳ Quan thì nhàn hạ hơn nhiều, đại khái là ghi chép người ra vào, tiếp nhận công văn thư tín, và giữ gìn vệ sinh sạch sẽ trong ngoài phòng gác cổng cũng như khu vực cửa lớn, tương đương với bảo vệ kiêm lao công ở cổng Tĩnh Biên Tư.

So với Lâm Tuyên, những ngày tháng của Trương Hổ và Trần Báo lại không dễ chịu như vậy.

Ngô Bách Hộ giao hết những việc bẩn thỉu, mệt nhọc của Tĩnh Biên Tư cho họ làm, rõ ràng là muốn ép họ rời đi, đến lúc đó, hai vị trí Kỳ Quan trống ra, gã lại có đất để mua bán.

Thân thể thì nhàn rỗi, nhưng lòng Lâm Tuyên lại luôn treo lơ lửng.

Hôm nay là ngày rằm, cũng là ngày mà hắc bào nhân kia đã hẹn.

Là người gác cổng, Lâm Tuyên không thể tiếp xúc với bất kỳ tin tình báo hữu ích nào, tuy đây không phải lỗi của hắn, nhưng ai biết được hắc bào nhân kia sẽ nghĩ thế nào?

Thấp thỏm chờ đến tối, hắc bào nhân vẫn chưa xuất hiện.

Ngay lúc Lâm Tuyên nghĩ rằng y sẽ không đến, ngọn lửa đèn dầu trong phòng khẽ lay động, rồi đột nhiên tắt ngấm.

Lâm Tuyên tưởng là do gió thổi, bèn lấy mồi lửa ra, thắp lại đèn dầu.

Dưới ánh đèn yếu ớt, một bóng người toàn thân trùm trong chiếc áo choàng đen rộng thùng thình đã lặng lẽ ngồi trên ghế bên bàn từ lúc nào.

Lâm Tuyên trong lòng thắt lại, những lời đã nhẩm đi nhẩm lại trong đầu vô số lần liền tuôn ra: “Trần Bách Hộ đã bị điều đi, Ngô Bách Hộ miễn chức của thuộc hạ, điều thuộc hạ đến phòng gác cổng, thuộc hạ không thể tiếp xúc với bất kỳ tin tình báo nào…”

Trong sự im lặng đến nghẹt thở, hắc bào nhân cuối cùng cũng lên tiếng.

Giọng của y vẫn khàn khàn và già nua, nhưng không còn vẻ hống hách như lần trước: “Chuyện này ta đã biết, quả thật không phải lỗi của ngươi.”

Lâm Tuyên khẽ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần hắc bào nhân này chịu nói lý, mọi chuyện vẫn còn đường xoay xở.

Hắc bào nhân giọng khàn khàn, nói tiếp: “Chức vị của ngươi là do phụ thân ngươi hy sinh mà có được, hành động của Ngô Hiển Nhân tuy bất nhân, nhưng cũng không có gì đáng trách, việc cấp bách bây giờ là ngươi phải nhanh chóng luyện thành tầng thứ nhất của Trấn Nhạc Công, sớm ngày đột phá Bát phẩm, khôi phục lại vị trí Kỳ Quan…”

Lâm Tuyên gật đầu, nói: “Thuộc hạ sẽ cố gắng.”

Hắn gần như có thể chắc chắn rằng, hắc bào nhân này nhất định còn có tai mắt khác ở Tĩnh Biên Tư, nếu không không thể nào biết rõ chuyện của Tĩnh Biên Tư như vậy.

Lúc này, hắc bào nhân hơi ngẩng đầu, dưới chiếc mũ trùm, hai luồng ánh mắt như thực chất chiếu thẳng vào Lâm Tuyên, giọng điệu mang theo một tia bất mãn: “Ba năm trời, ngươi vậy mà ngay cả tầng thứ nhất của Trấn Nhạc Công cũng chưa đột phá được, tuy tốc độ tu hành của Trấn Nhạc Công có chậm hơn các công pháp khác một chút, nhưng cũng không đến mức chậm như vậy…”

Sau một lát ngập ngừng, hắc bào nhân đứng dậy, nói: “Dùng hết sức, đấm ta một quyền.”

Lâm Tuyên hơi sững người: “Hả?”

Hắc bào nhân lặp lại, giọng điệu không cho phép nghi ngờ: “Dùng hết sức, đánh ta.”

Lâm Tuyên không do dự nữa, hai chân tách ra, đầu gối hơi chùng, vào thế “Bão Sơn Trang”, tay phải nắm thành quyền, xoay eo chuyển hông, một quyền hung hãn đấm thẳng vào ngực hắc bào nhân.

Cú đấm này thế mạnh lực trầm, không có kỹ xảo, toàn là sức mạnh, mang theo đầy ân oán cá nhân, đến không khí cũng bị xé rách tạo ra tiếng rít.

Rầm!

Hắc bào nhân khẽ giơ tay, cú đấm toàn lực của Lâm Tuyên đã bị y dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chặn lại.

Một luồng phản chấn cực lớn truyền đến, Lâm Tuyên lùi lại mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững.

Giọng điệu của hắc bào nhân không nghe ra vui giận: “Ngươi cũng biết nghe lời đấy, bảo ngươi dùng toàn lực, ngươi lại dùng đến mười hai phần sức.”

Lâm Tuyên lắc lắc nắm đấm hơi tê dại, ôm quyền nói: “Thuộc hạ phụng mệnh hành sự.”

Hắc bào nhân lại lên tiếng, giọng điệu lại có chút tán thưởng: “Rất tốt, hy vọng ngươi có thể luôn nghe lời như vậy.”

Lâm Tuyên trong lòng thầm than.

Ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Một ngày nào đó, nếu hắn giải được Phệ Tâm Cổ, và có được thực lực chiến thắng hắc bào nhân…

Hắn sẽ cho cái tên giấu đầu hở đuôi, ngay cả mặt mũi thật cũng không dám cho người khác thấy này biết, thế nào gọi là quân tử trả thù, mười năm chưa muộn…

Hắc bào nhân dĩ nhiên không biết suy nghĩ lúc này của Lâm Tuyên, ánh mắt dừng trên người hắn một lát, lại nói: “Cởi y phục.”

“Cái gì?”

Lâm Tuyên lập tức cứng đờ, rất nhanh, một cảm giác sỉ nhục và phẫn nộ khó tả đột nhiên xộc lên đỉnh đầu.

Thân thể bị hắc bào nhân này gieo Phệ Tâm Cổ, bị ép làm nội gián cho Nam Chiếu, hắn chấp nhận.

Nhưng nếu lão già này dám có suy nghĩ bẩn thỉu khác với hắn, hắn thà chết…

Hắc bào nhân từ trong lòng lấy ra một bình sứ đen, nói tiếp: “Thực lực của ngươi đã là Cửu phẩm đỉnh phong, một bình Thối Cốt Dịch này, đủ để ngươi đột phá đến Bát phẩm rồi.”

Vẻ phẫn nộ trên mặt Lâm Tuyên tan biến như băng tuyết, thay vào đó là vài phần nghi hoặc, hắn nhỏ giọng hỏi: “Thối Cốt Dịch… là gì?”