TRUYỆN FULL

[Dịch] Cẩm Y Vô Song

Chương 12: Giáng chức (2)

Lâm Tuyên đã ở trong thể chế này từ lâu, đương nhiên biết rõ lúc nào, ở đâu, nên nói những lời gì.

Ngô Bách Hộ dường như cũng không ngờ Lâm Tuyên lại có thể nói ra những lời lẽ thấu tình đạt lý như vậy, ngẩn người một lúc lâu mới hoàn hồn, tiếp tục nói: “Còn một việc nữa, bản quan đã suy nghĩ kỹ, thấy rằng vẫn nên nói thẳng...”

Gã ngừng lại một chút, dường như đang lựa lời: “Phụ thân ngươi, Lâm Bách Hộ, là công thần của Tĩnh Biên Tư chúng ta, vì nước hy sinh, bản quan cũng vô cùng thương tiếc. Trần Bách Hộ niệm tình xưa, phá lệ đề bạt ngươi làm kỳ quan, tấm chân tình này thật sự hiếm có.”

Câu tiếp theo, giọng điệu của Ngô Bách Hộ đột ngột thay đổi, trở nên nghiêm nghị: “Tuy nhiên, chức vụ kỳ quan của Tĩnh Biên Tư gánh vác trọng trách, theo quy chế của triều đình và thông lệ trong ty, người chưa đạt tu vi võ đạo bát phẩm không thể đảm nhiệm. Quy định này là để đảm bảo an toàn và hiệu quả khi thực thi nhiệm vụ, tránh những hy sinh không cần thiết.”

Gã nhìn thẳng vào Lâm Tuyên, khẽ lắc đầu, nói: “Ngươi gia nhập Tĩnh Biên Tư ba năm, đến nay vẫn dừng ở Trấn Nhạc Công tầng thứ nhất, chỉ vừa vặn đạt cảnh giới võ đạo cửu phẩm. Với thực lực như vậy mà đảm nhiệm chức kỳ quan, quả thực là sức có hạn. Bản quan nay quản lý mọi việc ở Tĩnh Biên Tư Tư Châu, trách nhiệm hàng đầu chính là đảm bảo an toàn tính mạng cho mỗi người dưới trướng. Nếu vì nể nang tình xưa mà xem thường quy củ, khiến ngươi sau này khi thi hành nhiệm vụ gặp phải bất trắc, vậy bản quan không chỉ phụ sự phó thác của triều đình, mà càng có lỗi với vong linh của phụ thân ngươi...”

Ngô Bách Hộ hít một hơi thật sâu, nói: “Vì vậy, vì sự an toàn của ngươi, cũng là để có trách nhiệm với Tĩnh Biên Tư, bản quan quyết định, kể từ hôm nay, tạm thời miễn chức kỳ quan của ngươi, điều ngươi đến môn phòng chờ lệnh. Một là để ngươi an tâm tĩnh dưỡng, hai là để ngươi có thêm thời gian tu luyện. Đợi đến khi nào ngươi đột phá bát phẩm, bản quan nhất định sẽ theo quy củ mà khôi phục chức vị cho ngươi. Ngươi có dị nghị gì không?”

Lâm Tuyên thầm mắng một tiếng “lão hồ ly”.

Ngô Bách Hộ câu nào cũng là quy củ, chữ nào cũng là quan tâm, chỉ dăm ba câu đã giáng hắn từ một quân quan có phẩm cấp xuống làm một tên gác cổng.

Một loạt đòn liên hoàn này đánh xuống, kỳ nghỉ mất, tiền bồi thường bay, chức quan cũng chẳng còn. Ngô Bách Hộ từ đầu đến cuối đều mỉm cười, thái độ thành khẩn, lý do đầy đủ, lời lẽ đúng mực, bề ngoài làm đủ trò, sau lưng đâm dao không thấy máu, còn khiến người ta không bắt được bất kỳ lỗi lầm hay điểm yếu nào của gã.

Nếu là người khác, chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng ấm ức.

Lâm Tuyên thì lại thầm thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ nghỉ, tiền bồi thường, hắn vốn không quan tâm.

Việc bị giáng chức đối với hắn ngược lại còn là cầu còn không được.

Hắn vốn không muốn làm việc cho Nam Chiếu, một tên gác cổng thì có thể tiếp xúc được bao nhiêu cơ mật cốt lõi chứ?

Cho dù đến lúc đó hắn không cung cấp được thông tin gì có giá trị, cũng không phải là vấn đề của hắn.

Lâm Tuyên dứt khoát lấy một tấm linh bài từ bên hông ra, đặt lên bàn, ôm quyền nói: “Bách Hộ đại nhân suy tính chu toàn, sắp xếp thỏa đáng, thuộc hạ tuân lệnh.”

Thấy hắn bình tĩnh như vậy, sâu trong đáy mắt Ngô Bách Hộ thoáng qua một tia kinh ngạc, sau đó giọng điệu lại trở về vẻ ôn hòa lúc trước, gật đầu nói: “Ừm, biết đại thể, hiểu tiến thoái, rất tốt... Đi đi, trước tiên hãy nghỉ ngơi cho khỏe ba ngày, ba ngày sau đến môn phòng trình diện. Đợi ngươi đột phá bát phẩm, bản quan nhất định sẽ khôi phục chức vị cho ngươi.”

Lâm Tuyên lại chắp tay: “Thuộc hạ cáo lui.”

Lâm Tuyên chân trước vừa đi, chân sau đã có một bóng người vội vã lách vào trực phòng, sốt sắng hỏi: “Ngô Bách Hộ, khi nào ta mới có thể lên làm kỳ quan?”

Ngô Bách Hộ dựa vào ghế, mí mắt cũng lười nhấc lên, nhàn nhạt nói: “Gấp cái gì, thực lực của ngươi và Lâm Tuyên đều là cửu phẩm, ta vừa mới giáng Lâm Tuyên, lập tức lại thăng ngươi lên, ngươi bảo người khác nhìn bản quan thế nào?”

Người kia sốt ruột: “Nhưng mà, năm trăm lượng bạc ta đã hiếu kính ngài...”

Ngô Bách Hộ híp mắt lại, trong mắt lóe lên một tia không vui, nhàn nhạt nói: “Đã bảo đừng vội, đợi vài ngày nữa, bản quan sẽ sắp xếp cho ngươi lập một công nhỏ, đến lúc đó thăng chức cho ngươi một cách thuận lý thành chương, như vậy mới chặn được miệng của tất cả mọi người...”