Hắn nhất định yêu sâu đậm cô nương ở Tây Nam kia lắm, yêu đến mức có thể vì muốn cho nàng ấy một tương lai trong sạch mà không chút do dự đặt bản thân vào hiểm nguy tột cùng...
Nghĩ đến tài thơ kinh thế nhưng cố ý che giấu của hắn, nghĩ đến việc hắn thà mạo hiểm tính mạng cũng không muốn ở lại Kinh thành, Triệu Uyển chỉ cảm thấy một nỗi bi lương to lớn dâng trào trong lòng.
Nàng siết mạnh lòng bàn tay, dùng cơn đau để duy trì chút thể diện sau cùng, đầu cúi thấp, không để Lâm Tuyên nhìn thấy nước mắt sắp trào ra, cố gắng ổn định giọng nói, khẽ đáp: “Thiếp thân đã biết…”
Lâm Tuyên dĩ nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Triệu Uyển, hắn gật đầu, nói: “Ta đi thu xếp trước đây.”
Dứt lời, hắn liền xoay người rời đi.
