Vẻ mặt y vô cùng trang nghiêm, miệng không ngừng lẩm nhẩm.
Mọi người hoàn toàn không nghe rõ y đang nói gì, trong lòng càng cảm thấy kỳ quái hơn.
Cuối cùng, Thiên Thủy Đế Tử hướng về phía sâu trong Nhật Nguyệt Sơn cúi đầu lạy ba lạy, rồi xoay người xuống núi, sau khi ra hiệu với Huyễn Hoàng thì liền đạp lên trăm triệu ngọn sóng mà đi, không còn lưu luyến.
“Thật sự chỉ là để tưởng niệm và kỷ niệm thôi sao!? Kỷ niệm ai chứ!?”
“Lẽ nào là…”