TRUYỆN FULL

[Dịch] Bỉ Ngạn Chi Chủ

Chương 13: Hồng Lâu (1)

“Mau xem, cáo thị này đang tìm kiếm năng nhân dị sĩ đến điều tra sự kiện Hồng Lâu, chỉ cần giải quyết được tà túy quỷ dị là có thể nhận thưởng kim năm ngàn lượng. Ngoài ra còn có thù lao khác để thương nghị.” “Lần này nha môn thật sự đã xuống tay rồi, năm ngàn lượng đấy, ta ngay cả mười lượng bạc cũng chưa từng thấy, năm ngàn lượng là bao nhiêu chứ, cả đời này không cần lo lắng nữa, hoàn toàn có thể ăn sơn hào hải vị, an ổn sống hết đời.”

Đáng tiếc, bọn họ đều là người thường, nào có năng lực đi tìm tà túy gây sự. Lỡ như không ổn, nói không chừng tấm thân này cũng phải bỏ lại. Thứ này, không thể trêu vào được. Tốt nhất vẫn nên giao cho người trong nghề xử lý.

Đáng tiếc, cả một buổi chiều trôi qua mà vẫn không có ai đến nhận cáo thị.

Đến đêm, cả thành chìm trong tĩnh mịch, dưới lệnh cấm túc, không một ai dám ra ngoài, trong thành sớm đã lòng người hoảng sợ, chỉ e tà túy tìm đến cửa, nhà nào nhà nấy đều đóng chặt cổng chính.

Nói cũng lạ, liên tiếp hai ngày không có thêm người dân nào bị hại. Dường như, tà túy kia đã rời đi rồi.

Tin tức từ Trấn Ma Tư cũng đã truyền đến, phải bảy ngày sau mới điều động được nhân thủ tới đây điều tra. Trong thời gian này, tiếp tục cấm đi lại ban đêm, không được ra ngoài.

Đêm thứ ba.

Trên bầu trời có một đám mây đen trôi tới.

Trang Bất Chu mở cửa, trên người mặc một bộ hắc bào, một thanh trường đao đeo sát bên người, bên hông treo một cái túi, trong túi chứa gần như toàn bộ gia sản mà hắn tích cóp bao năm qua, ba trăm lượng bạch ngân, ngoài tiền bạc ra còn có trà Thanh Vân tích trữ được, trong lòng giấu một chiếc mặt nạ.

“Đêm đen gió lớn, mong mọi sự thuận lợi. Vì cơ hội lần này, ta đã chờ quá lâu rồi.”

Trang Bất Chu ngước mắt nhìn trời, thầm hít sâu một hơi, hôm nay chính là ngày diễn ra buổi giao dịch, thời gian là vào ban đêm, lần này, hắn buộc phải đi, nhất định phải có một kết quả. Chỉ để có được một cơ hội.

Dù cho có phải vứt bỏ toàn bộ gia sản, hắn cũng không tiếc.

Một khi siêu phàm, bước vào hàng ngũ tu giả. Đó chính là một bước lên trời.

“Hy vọng không gặp phải tà túy.”

Trang Bất Chu thầm nghĩ.

Lần này đến Lục Liễu Sơn Trang cần phải đi qua cửa nam, cũng chính là khu phía nam, nơi đó có Hồng Lâu xuất hiện, không ai biết có chạm mặt hay không, một khi chạm mặt, e rằng sẽ vô cùng nguy hiểm, không ai biết tà túy có năng lực gì.

Thế nhưng, dù nguy hiểm đến đâu cũng phải đi.

Bỏ lỡ lần này, hắn sợ rằng sẽ thật sự không còn cơ hội nào nữa.

Kẽo kẹt!

Hắn đóng cửa lại, rồi đi về hướng phố nam.

Ceng ceng ceng!!

“Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa.”

Trong đêm tối tĩnh lặng, dưới lệnh cấm túc, đã không còn người đi đường, ngay cả bộ khoái cũng vậy, chỉ có người đánh canh vẫn còn đi lại trong đêm, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng mõ canh trong trẻo.

Lặng lẽ bước đi trong màn đêm. Đột nhiên, trong bóng tối, hai luồng sáng đỏ lóe lên trước mắt.

“Đèn lồng đỏ, Hồng Lâu.”

Trang Bất Chu giật mình, hắn nhìn kỹ lại, ở một khu đất trống phía trước có một tòa lầu viện vô cùng to lớn, diện tích cực rộng, cổ kính trang nhã, toát ra một vẻ xưa cũ, trước cửa, một cặp đèn lồng đỏ thắm treo cao, tỏa ra ánh sáng đỏ rực. Cửa lớn mở toang. Dường như có từng tràng oanh ca yến ngữ không ngừng truyền vào tai, khiến người ta bất giác cảm thấy rạo rực, trong đầu suy nghĩ miên man.

Đôi chân dưới thân gần như theo bản năng muốn bước về phía Hồng Lâu.

Ceng ceng ceng!!

Ngay khi sắp bước tới, trong đêm tối lại vang lên tiếng mõ canh trong trẻo.

“Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa.”

Tiếng mõ canh lập tức khiến Trang Bất Chu bừng tỉnh, hắn bất giác nhìn sang, Hồng Lâu ban nãy đã biến mất tự lúc nào, một lão giả thân hình già nua, lưng hơi còng từ bên cạnh đi qua.

Đèn dầu, chiêng, áo choàng, áo tơi, ống trúc.

“Là Hồ bá.”

Trang Bất Chu nhìn thấy, trong lòng hơi sững sờ, mắt hắn khẽ chuyển, trong khoảnh khắc, một dãy số hiện ra trước mắt.

Bốn mươi ba năm sáu tháng mười một ngày năm giờ hai mươi mốt phút bảy giây.

“Hồ bá đã hơn năm mươi tuổi, từ rất sớm đã bắt đầu đi đánh canh, vậy mà thời gian còn lại nhiều đến thế, thọ mệnh của ông ta lại tròn trăm tuổi.”

Thọ mệnh trăm năm, giống hệt Hồng cô, đã là cực hạn của người phàm, người như vậy, thật sự chỉ là một người đánh canh bình thường thôi sao? Phải biết rằng, từ xưa đến nay, tuổi thọ của người dân không cao. Trung bình chỉ có bốn, năm mươi tuổi, bốn mươi đã là biết mệnh trời rồi. Người có thể sống đến trăm tuổi, quả thực chính là lão thọ tinh. Gặp một người thì thôi đi, vậy mà trong Thanh Vân Thành nhỏ bé này lại gặp đến hai người.

Nếu nói đây là chuyện bình thường, Trang Bất Chu có vặn đầu xuống cũng không tin.

“Hồng Lâu vừa rồi biến mất, là do Hồ Bá sao?”

Trong đầu Trang Bất Chu chợt lóe lên một ý nghĩ.

Nhìn bóng lưng của Hồ Bá, trong lòng hắn không khỏi suy nghĩ miên man, xem ra thế giới này thật sự khó mà lường được, một người bình thường trông rất quen thuộc, sau lưng lại hoàn toàn có thể sở hữu một thân phận khác hẳn.

“Bất kể thế giới này như thế nào, cuối cùng ta cũng sẽ bước vào.”

Trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm, không còn chút do dự nào nữa. Sau khi Hồng Lâu biến mất, mọi trở ngại đều không còn, hắn nhanh chân đi về phía cổng thành. Trời đã về đêm, cổng thành đã đóng, người thường bị cấm ra ngoài, thế nhưng, cổng thành này có thể ngăn được người thường, lại không thể ngăn được cường giả chân chính, người tu luyện võ công, hơn nữa, đã đạt đến Hậu Thiên thập trọng, khinh công Thảo Thượng Phi cũng không phải là hư danh, cộng thêm một vài công cụ đặc biệt.