"Không sao đâu Lão Ngưu, sau này chúng ta có tiền, ta sẽ mua cho ngươi một tượng gỗ tiểu ngưu cái."
"Mô mô"
Đại Hắc Ngưu thoáng chốc thông suốt, vui vẻ kêu lên hai tiếng.
Hôm nay là cuối năm, bên bờ sông, từng chiếc đèn tựa Khổng Minh đăng chậm rãi bay lên, mang theo ước nguyện tốt đẹp của bách tính cho năm mới, cả tòa Bàn Ninh Thành được chiếu sáng rực rỡ.
Đây là phong tục của Bàn Ninh Thành, được người địa phương gọi là Kỳ Nguyện Đăng.
Trần Tầm ngẩng đầu nhìn trời, khóe miệng bất giác nở một nụ cười.
"Lão Ngưu, có thả không, chúng ta chơi lớn một phen!"
"Mô! Mô!"
Đại Hắc Ngưu mắt lóe tinh quang, kẻ ngốc mới không thả, trong lòng nó có biết bao nhiêu là ước nguyện.
Bên bờ sông đông nghịt người, có lẽ còn có cả tu tiên giả. Tại một góc vắng bên bờ sông, Trần Tầm mua hai chiếc Kỳ Nguyện Đăng, một người một ngưu bọn họ quyết không chen chúc vào những nơi đông đúc ấy.
"Lão Ngưu, ngươi ước nguyện điều chi thế? Chúng ta viết ra đi, nghe nói như vậy sẽ linh nghiệm hơn."
Trần Tầm cầm một mẩu than đen, nhìn Đại Hắc Ngưu: "Ngươi cứ ngậm lấy mà viết là được, ta chẳng phải đã dạy ngươi viết chữ rồi sao?"
Mô! Đại Hắc Ngưu lập tức dùng miệng đoạt lấy mẩu than, trong mắt ánh lên vẻ suy tư, rồi bắt đầu viết lên Kỳ Nguyện Đăng.
"Hì hì, không phải là tiểu ngưu cái gì đó chứ."
Trần Tầm cười gian xảo, nhìn Kỳ Nguyện Đăng của Đại Hắc Ngưu, thầm nghĩ nếu lúc đó thật sự là tiểu ngưu cái ngồi Kỳ Nguyện Đăng bay lên trời thì đúng là phi thường.
"Vĩnh viễn... cái gì đây?"
Trần Tầm nhíu mày, chữ của Đại Hắc Ngưu xiêu xiêu vẹo vẹo: "Theo... Trần."
Trong lòng hắn chấn động, nhìn sâu vào Đại Hắc Ngưu một cái. Hai chiếc Kỳ Nguyện Đăng chậm rãi được thả bay, hòa vào muôn vàn chiếc Kỳ Nguyện Đăng khác rồi dần dần biến mất.
"Mô?"
Đại Hắc Ngưu khẽ húc vào người Trần Tầm.
"Ước nguyện mà nói ra thì sẽ không còn linh nghiệm nữa, ngươi hiểu chưa?"
Trần Tầm thần bí nói. Đại Hắc Ngưu nghe vậy, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, nó lại tin lời hắn, không húc vào người Trần Tầm nữa.
Một người một ngưu lại bắt đầu dạo chơi đêm ở Bàn Ninh Thành. Trần Tầm nhân tiện xem trong thành có việc gì để làm không, dù sao thì hắn bây giờ mười tám môn võ nghệ đều tinh thông cả.
Sau khi nếm được lợi ích từ tốc độ, Trần Tầm tiếp tục dùng điểm Trường Sinh của năm nay để tăng tốc độ, đồng thời cũng chia cho Đại Hắc Ngưu một ít.
Ngày hôm sau, Trần Tầm tìm đến một tiệm rèn trong thành. Vừa bước vào, hắn đã ra vẻ ta đây oai phong lẫm liệt, doạ cho lão chủ tiệm sửng sốt, còn tưởng có kẻ đến gây sự.
"Tiểu ca, tiệm của ta không nhận ngưu."
"Ta trời sinh thần lực, ta thấy tiệm rèn này của ngươi nếu thiếu ta, có lẽ sẽ thiếu đi một chút gì đó."
"Lời này của tiểu ca là có ý gì?"
"Lão bản, tiệm rèn còn nhận người không?" Trần Tầm đột nhiên tươi cười xán lạn, xắn tay áo để lộ cánh tay rắn chắc: "Một mình ta làm bằng hai người, lại có Đại Hắc Ngưu tổ truyền nhà ta phụ giúp, bảo đảm việc làm ăn của ngài sẽ phát đạt thịnh vượng!"
Ầm! Trần Tầm bị tống cổ ra ngoài. Lão chủ tiệm rèn nhổ một bãi nước bọt, nói: "Ngươi tưởng chỗ của ta hạng người lai lịch bất minh nào cũng nhận hay sao?"
Mô! Đại Hắc Ngưu nổi giận, lão chủ này còn dám sỉ nhục người ta, nó cũng nhổ một bãi nước bọt đáp trả.
Trần Tầm vội vàng cản Đại Hắc Ngưu lại, lạnh giọng nói: "Nơi này không giữ ta, ắt có nơi giữ ta."
Lão chủ tiệm khoanh tay trước ngực, phía sau xuất hiện mấy gã thợ rèn. Với cái khí thế đó, chỉ cần Trần Tầm nói thêm một lời là bọn chúng sẽ lập tức động thủ.
Trần Tầm im lặng nắm lấy dây thừng, không nói thêm lời nào, kéo Đại Hắc Ngưu quay đầu bỏ chạy.
"Xì!"
Mấy người kia khinh khỉnh phất tay, rồi quay lại tiếp tục rèn sắt.
Trên đường, Đại Hắc Ngưu khẽ húc vào người Trần Tầm, ý bảo hắn đừng tức giận nữa.
"Không sao đâu. Ta đã dò hỏi rồi, phố bên cạnh còn một tiệm rèn nữa, nghe nói việc làm ăn không mấy khấm khá, chúng ta đến đó thử xem sao."
"Mô!"
Đại Hắc Ngưu gật đầu.
Khi đến tiệm rèn này, Trần Tầm không khỏi kinh ngạc, sao trông nó tiêu điều như sắp đóng cửa đến nơi vậy, một lão già nhỏ thó còn đang ngồi trên ghế gà gật ngủ.
"Lão bá."
Trần Tầm dắt Hắc Ngưu bước vào, trong tiệm chẳng có lấy một người khách.
"Ấy."
Lão già nhỏ thó bật dậy như lò xo, đôi mắt già nua vẩn đục: "Tiểu ca muốn mua gì?"
"Ha ha, ta trời sinh thần lực, tiệm rèn còn tuyển người không?"
Trần Tầm cười nói.
"Ha ha... Tuyển, dĩ nhiên là tuyển!" Lão già nhỏ thó vội gật đầu: "Chỉ có điều, thợ rèn của tiệm này đã bỏ đi hết cả rồi, cũng chẳng còn tiền công mà trả."
"Không sao, lão bản chỉ cần cho chúng ta một chỗ ở là được rồi."
"Vậy thì được quá!" Lão già nhỏ thó vui mừng nói: "Hậu viện của tiệm rèn này, các ngươi cứ tự nhiên dùng."
Hai người nhanh chóng đồng ý. Trần Tầm dẫn Đại Hắc Ngưu thu dọn nồi niêu xoong chảo của họ, còn Đại Hắc Ngưu thì tìm chỗ để giấu gạo.
"Thế giới này quả là rộng lớn."
Trần Tầm cảm khái một câu. Tiệm rèn này mặt bằng lớn đến nỗi Đại Hắc Ngưu cũng có thể đi lại thoải mái không chút trở ngại.
Một canh giờ sau, hắn và Đại Hắc Ngưu bắt đầu phối hợp rèn sắt. Tiếng búa chan chát vang vọng khắp tiệm rèn, khiến lão già nhỏ thó nhìn mà mí mắt cứ giật liên hồi, thầm khen sức lực thật lớn.