TRUYỆN FULL

[Dịch] Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão

Chương 46: Thế Ngoại Đào Nguyên

"Hả? Trần sư đệ, ta đã nói rõ những điều bất lợi cho ngươi rồi." Lạc Phong nhíu mày, hắn cực kỳ không muốn đề cử đệ tử mới nhập môn đến Linh Dược Viên, đây là một thái độ vô trách nhiệm đối với cả tông môn lẫn cá nhân.

"Lạc sư huynh yên tâm, nhà ta vốn chuyên trồng linh dược." Trần Tầm nghiêm nghị nói, trịnh trọng chắp tay: "Đa tạ Lạc sư huynh đã giải đáp thắc mắc, ta nhất định sẽ quản lý Dược Viên thật tốt." Tuy Lạc Phong này trong mắt người ngoài có vẻ hơi thích lo chuyện bao đồng, nhưng Trần Tầm lại không cho là vậy. Lạc Phong đã giúp hắn một việc lớn, ân tình này hắn đã ghi lòng tạc dạ.

"Được, Trần sư đệ ngươi mới vào tông, nếu có điều gì không rõ, cứ đến động phủ tìm ta." Lạc Phong ôn hòa cười, nói: "Nếu đã là sở trường của gia tộc ngươi, vậy thì ta yên tâm rồi." Đoạn, hắn từ túi trữ vật lấy ra một tấm phù lục giao cho Trần Tầm: "Có việc gì cứ dùng pháp lực kích hoạt là được."

Trần Tầm cẩn thận nhận lấy, trong mắt thoáng qua một tia nhìn khó dò, rồi gật đầu thật mạnh.

"Trần sư đệ, nhất định phải chăm chỉ tu luyện, chớ lãng phí thời gian. Vậy ta đi trước đây."

"Vâng, Lạc sư huynh."

"Mô"

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu nhìn theo bóng Lạc Phong khuất dần, khóe miệng cả hai bất giác cong lên một nụ cười, dường như lại quay về với thôn nhỏ trên núi ngày nào.

Hắn tiến đến một đài cao trong điện, nói: "Sư thúc, đệ tử muốn quản lý Dược Viên."

"Được." Một lão giả già nua, dáng vẻ như gió thổi cũng ngã, giọng nói nhẹ bẫng, đoạn lấy ra một miếng ngọc bội và một quyển sổ nhỏ.

"Đa tạ sư thúc!" Trần Tầm vui mừng, nhìn về phía ngọc bội. Đây là ngọc bội cấm chế của một Dược Viên nào đó, không có nó thì không thể vào được, kẻ mạnh mẽ phá vào sẽ bị coi là xâm phạm tông môn.

"Tiểu tử, Dược Viên không dễ quản lý đâu." Lão giả mắt hãy còn ngái ngủ, chẳng biết đang ngủ hay đang đả tọa, nói: "Hàng năm cứ đến đây nộp linh dược là được."

"Vâng." Trần Tầm lòng đầy hăm hở, lên tiếng đáp rồi gật đầu.

"Tiểu ngưu này quả không tệ, tràn đầy linh tính." Lão giả nhìn Đại Hắc Ngưu phía sau Trần Tầm, trong mắt ánh lên một tia hứng thú.

"Mô"

"Sư thúc, đây là Đại Hắc Ngưu tổ truyền của nhà ta..."

"Tiểu tử, mau đi đi, ngươi nghĩ vẩn vơ gì thế?!" Lão giả dường như tỉnh táo hơn một chút, ánh mắt của tên đệ tử này khiến ông ngỡ như mình sắp đoạt lấy con linh thú Luyện Khí tầng hai này vậy.

"Hì hì, vậy vãn bối không làm phiền sư thúc nữa." Trần Tầm ngượng ngùng cười, quả thật hắn đã nghĩ lệch rồi. Đây chính là đại tông tu tiên, linh thú nào mà chẳng có, đâu phải ở Cửu Tinh Cốc.

"Lão Ngưu, đi thôi!"

Trần Tầm dắt Đại Hắc Ngưu, vui vẻ nói. Bước chân của một người một trâu đều nhẹ nhàng hơn hẳn. Cuối cùng cũng không cần phải sống những ngày tháng nơm nớp lo sợ, tranh giành đấu đá nữa rồi, quả nhiên tu tiên tông môn vẫn là tốt nhất!

Trên đường đi, hễ gặp đồng môn đi trước, họ đều nhường đường, nét mặt tỏ ra vô cùng hòa nhã, cũng không chủ động bắt chuyện.

Bọn họ theo sự chỉ dẫn của ngọc bội, tìm đến một sơn cốc u tĩnh, hẻo lánh. Xung quanh toàn là kỳ hoa dị thảo chưa từng thấy qua, linh khí phả vào mũi, khiến người ta cảm thấy tinh thần khoan khoái, sảng khoái.

Phía xa có một thác nước lớn, cuồn cuộn những bọt sóng trắng xóa, tung tóe những giọt nước trong như ngọc, sáng như bạc rơi xuống đầm, không ngừng ánh lên những tia sáng ngũ sắc rực rỡ.

Tiếng nước đổ tựa sấm xuân vang rền, khí thế hùng hồn mạnh mẽ, nơi đây quả thực như một chốn bồng lai tiên cảnh.

"Lão Ngưu, ngươi đừng chạy lung tung!" Trần Tầm còn đang ngẩn người, Đại Hắc Ngưu đã tung vó chạy đi khắp nơi, hít hà hương hoa, xung quanh còn có bươm bướm lượn lờ.

"Mô" Đại Hắc Ngưu đắm chìm trong cảnh sắc, vội vàng chạy đến trước mặt Trần Tầm, ánh mắt tràn ngập niềm vui.

"..." Trần Tầm một tay ôm đầu trâu, nhìn lên phía trên, một pháp trận đang vận hành. Hắn truyền pháp lực vào ngọc bội, pháp trận lập tức mở ra một lối vào.

"Đi!" Trần Tầm kéo Đại Hắc Ngưu, trong lòng không khỏi thầm than, Ngũ Uẩn Tông này quả thực quá lớn, cả dãy núi này đều là địa phận của tông môn.

Bên trong có mấy khoảnh linh điền lớn, trồng đầy các loại linh dược hình thù kỳ lạ. Xung quanh là những cây cổ thụ xù xì, cỏ thơm mọc đầy đất, hương thơm thoang thoảng lan tỏa, một khung cảnh tràn đầy sức sống.

Khiến Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu nhìn đến hoa cả mắt, có một số loại linh dược ngay cả bọn họ cũng không nhận ra.

Tận cùng bên trong còn có một gian nhà tranh, ngoài cửa một lão đầu tóc tai bù xù đang ngóng trông đến mòn cả mắt, nhìn Trần Tầm như thể nhìn thấy cứu tinh.

"Ngươi đến rồi..."

"Ta đến rồi."

"Mô!"

Trong mắt Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu dấy lên một cảm giác rờn rợn, sao lại có cảm giác lão đầu này sắp tẩu hỏa nhập ma đến nơi rồi vậy nhỉ?

"Mười năm rồi, cuối cùng cũng có người đến rồi, ha ha ha, ông trời có mắt mà........." Tiểu lão đầu quỳ xuống đất, hai tay dang rộng, ngửa mặt lên trời thở dài, hai hàng nước mắt trong veo làm ướt đẫm khuôn mặt già nua nhăn nhúm.

Tu vi Luyện Khí tầng chín, quả là cao thủ! Trần Tầm nghi hoặc nhìn lão, sao lại ra nông nỗi này, trông còn thảm hơn cả bọn họ khi ở Ninh Vân sơn mạch nữa.

"Sư đệ, sư đệ ơi, ta đi báo cáo nhiệm vụ đây, nơi này giao lại cho ngươi!" Tiểu lão đầu vẻ mặt kích động, một luồng pháp lực màu vàng đất đánh ra, đoạn nhảy lên phi kiếm, lướt qua người Trần Tầm, dường như không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa.

Mắt lão rưng rưng lệ, mười năm trước bị tông môn ép buộc điều đến nơi này, sống cuộc đời bầu bạn với linh dược, chẳng những tu vi tăng tiến chậm chạp, mà nỗi cô đơn tịch mịch ấy nào có ai thấu hiểu.

"Ha ha." Trần Tầm nhìn bóng lưng lão, rồi lại nhìn sang Đại Hắc Ngưu.

"Mô?" Đại Hắc Ngưu cũng chẳng hiểu nổi hành động của người này, đúng là kẻ ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.

Bọn họ bước vào nhà tranh, bên trong có khá nhiều sách vở, toàn là những kinh nghiệm tâm huyết về việc trồng linh dược, Trần Tầm thu hết không bỏ sót thứ gì.

Trần Tầm lại dắt Đại Hắc Ngưu ra bờ thác, Đại Hắc Ngưu đặt đồ đạc xuống, rồi ào một cái lao xuống nước, làm bắn tung tóe cả một vùng.

Hắn ngồi xuống một bên, giở quyển sổ nhỏ ra xem. Bên trong ghi lại các loại linh dược, cùng với những quy củ cần tuân theo.

Ví dụ như không được tự ý chiếm đoạt linh dược, mỗi một gốc linh dược đều được ghi chép trong sổ, cứ mỗi năm năm sẽ có đệ tử của Luyện Đan Điện đến kiểm kê số lượng.

Số lượng và chủng loại phải nộp hàng năm đều được ghi rõ ràng, Trần Tầm cẩn thận đọc kỹ, ghi nhớ từng điều một vào trong lòng.

"Mô" Dưới nước vọng lên tiếng kêu của Đại Hắc Ngưu. Nó chẳng hề lo lắng về việc sinh trưởng của linh dược, bởi nó từng phát hiện ra Vạn Vật Tinh Nguyên của bọn họ có thể dùng nước để pha loãng.

Hơn nữa, nó cực kỳ thích trồng linh dược, việc này còn khiến nó vui sướng hơn cả việc cày ruộng.

"Lão Ngưu, gian nhà tranh kia không dùng được đâu, chúng ta tự mình đào mấy cái sơn động mà ở." Trần Tầm nhìn quanh bốn phía, đâu đâu cũng là vách đá cheo leo, quả thực rất thích hợp để khai phá động phủ.

"Mô!" Đại Hắc Ngưu đáp lại. Bọn họ đều đã quen ở trong sơn động, huống hồ còn phải tự mình trồng linh dược nữa.

《Ngự Kiếm Thuật》. Trần Tầm từ trong túi trữ vật lấy ra một quyển pháp thuật, nhưng lại không có kiếm, thứ này phải dùng điểm cống hiến để đổi, xem ra Ngũ Uẩn Tông này cũng có chút chiêu trò đây.

Hơn nữa, ở Ngũ Uẩn Tông có một loại đan dược cực kỳ được các đệ tử cấp thấp ưa chuộng, đó chính là Tịch Cốc Đan. Ăn một viên có thể no suốt một tháng, lại còn không cần phải bài tiết.

"Trong tông môn quả là có nhiều thứ tốt, nhưng quy củ cũng thật lắm." Trần Tầm lại xem xét đến pháp lệnh của tông môn: nào là không được tự ý đấu pháp, nếu bị bắt sẽ phải đến Chấp Pháp Điện chịu phạt roi; có ân oán thì phải đăng ký, lên lôi đài mà giải quyết.

Ngoại trừ các đệ tử ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, không ai được tự ý xuống núi. Tuy nhiên, mỗi năm đều có thể xuống núi hai lần, mỗi lần một tháng, cũng có thể cộng dồn thời gian lại.

Nhưng một khi đã đến Trúc Cơ kỳ thì không còn nhiều quy định rườm rà như vậy nữa. Người tu Trúc Cơ kỳ đã được coi là trụ cột của tông môn, một sự tồn tại ngang hàng với trưởng lão.

"Ngũ Uẩn Tông này còn lớn hơn cả một tòa thành, thứ gì cũng có, xem ra cũng không nhất thiết phải xuống núi." Trần Tầm lẩm bẩm: "Nếu muốn đổi lấy linh dược, thì cũng có thể xuống núi xem thử. Mỗi năm hai lần là đủ rồi, không cần phải quá nổi bật trong tông môn làm gì."

"Lão Ngưu."

"Mô~" Đại Hắc Ngưu mình mẩy ướt sũng chạy tới, ánh mắt sáng rực nhìn Trần Tầm chằm chằm, dường như vẫn chưa chơi đã.