TRUYỆN FULL

[Dịch] Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão

Chương 33: Nổ Lò, Tóc Của Lão Tử Đâu Rồi? (2)

"Chỉ là cái lò luyện đan này, cũng quá không bền rồi." Trần Tầm nhíu mày, luôn cảm thấy cái lò này không được thuận tay cho lắm, "Xem ra đến lúc phải đi đổi cái khác."

Đại Hắc Ngưu gật đầu, luyện đan nó không hiểu lắm, chỉ là cảm thấy lớp vỏ ngoài của cái lò luyện đan này hơi biến chất.

Năm thứ hai, Trần Tầm tuy không luyện đan, nhưng cũng bận rộn vô cùng, không ngừng nghiên cứu 《Linh Dược Đại Toàn》 này, hàng ngày tụng đọc, nghiên cứu sâu.

Đại Hắc Ngưu thì trông coi mảnh linh dược này, đến niên hạn thì hái xuống, cho vào dược hạp tử.

Ngày tháng rốt cuộc cũng trôi qua yên bình, không có nhiều chuyện phiền phức tìm đến cửa.

Lại một năm Thăng Tiên Đại Hội, đến rất nhiều gương mặt mới. Bọn họ dã tâm bừng bừng, chí khí ngất trời, mong một lần bay lên thành tiên.

Một số gương mặt cũ thì lắc đầu cảm thán, năm xưa chế giễu tên Khiên Ngưu trùm đầu, giờ đây chính mình cũng là người trùm đầu. Cơ hội ngay trước mắt, trong lòng khó tránh khỏi bất cam.

Bọn họ coi thường phàm gian, thà chết già ở Cửu Tinh Cốc này, chứ không chịu xám xịt quay về. Sâu trong Ninh Vân sơn mạch không biết đã chôn vùi bao nhiêu hài cốt khô héo.

Những kẻ bán sổ sách thì mừng rỡ, giờ đây đồng hành càng ngày càng nhiều, đang rất cần nguồn sinh lực mới.

Mà điều đa số mọi người không biết là, thật ra có rất nhiều Thăng Tiên Đại Hội như vậy, Thập Đại Tiên môn sẽ không chỉ triệu tập ở một nơi như thế này.

Liêu gia nhân cũng triệt để từ bỏ, tiếp tục làm ăn trong Cửu Tinh Cốc. Chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, không cần thiết để người khác chế giễu Liêu gia nhân hắn nhỏ mọn.

Chắc tên thổ phỉ đó đã bị yêu thú nào đó gặm nhấm đến mức thi cốt vô tồn rồi nhỉ, bọn họ trong lòng nghĩ như vậy.

Trong sơn động, Trần Tầm sau khi thêm điểm trường sinh vào Vạn Vật Tinh Nguyên, bắt đầu đề thần tĩnh khí, chuẩn bị khai lô luyện đan.

Đại Hắc Ngưu thì chuẩn bị sẵn linh dược, ở một bên làm đội cổ vũ, đối với Trần Tầm một trận xoa bóp vai lưng.

"Giờ đây bản tọa pháp lực đại tăng, muốn khai lô luyện đan, mong Tiên Thần Chư Phật phù hộ, nể mặt Trần Tầm ta một chút!"

Trần Tầm ánh mắt ngưng lại, y bào không gió tự bay, mái tóc đen từ sau lưng bay tán loạn, cảm giác nghi thức đã tràn đầy.

"Môô"

Đại Hắc Ngưu rống dài một tiếng.

Trần Tầm thủ pháp thuần thục, từng gốc linh dược nhanh chóng được cho vào lò, thuận lợi vô cùng.

Vốn dĩ ban đầu luyện một lò đan dược cần khôi phục ba ngày, giờ đây chỉ cần hai ngày.

Thời gian vội vã trôi qua, đã là hơn nửa năm sau, sơn động đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn, lò luyện đan nổ rồi......

Trần Tầm mặt đầy khói đen, một mặt ngơ ngác, miệng phun ra khói đen đặc quánh, tóc hình Địa Trung Hải, mảng ở giữa đã bị nổ bay mất.

"Môô!!"

Đại Hắc Ngưu mắt đầy kinh hoàng, phun ra hơi thở nặng nề từ mũi, vội vàng tiến lên xem xét, may mà người không sao.

Trong khoảnh khắc, chân nó mềm nhũn, mắt to hiện hình lưỡi liềm, bước chân khẽ lùi lại, bụng không ngừng co giật, tiếng thở ra từ mũi bị kìm nén không ngừng.

"Thế mà lại nổ lò rồi." Trần Tầm khẽ nhíu mày, lúc này vẫn chưa phát hiện ra sự nghiêm trọng của vấn đề, "Xem ra pháp khí này cũng có tính hao mòn."

"Sao trên đỉnh đầu hơi lành lạnh thế nhỉ." Trần Tầm cảm thấy vô cùng bất ổn, dùng tay sờ sờ, rồi lại sờ sờ. Ngũ quan của hắn dần vặn vẹo, "Tóc của lão tử đâu rồi!!!"

Trong sơn động truyền đến tiếng gầm gừ phẫn nộ như sư vương, chấn động khiến một số đá vụn rơi xuống.

"Khà khà......"

Đại Hắc Ngưu lúc này đã sắp không chịu nổi, phát ra những tiếng kêu kỳ quái. Nó chưa từng thấy Trần Tầm có bộ dạng như thế này.

Trần Tầm lặng lẽ trùm khăn trùm đầu thổ phỉ lên đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Đại Hắc Ngưu: "Lão Ngưu, ngươi chết đi cho ta!"

"Môô!!!"

Trong sơn động truyền ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, giống như tiếng giết trâu ngày Tết.